“Ta đi đun chút nước, ngươi uống khi còn nóng nhé, coi chừng bị bỏng.” Đang ngẩn người, Bạch Tu Niên cảm nhận được hơi ấm nơi đầu ngón tay, nhẹ nhàng nhận lấy ống trúc từ tay nam nhân. Bên trong, nước vẫn còn nóng hổi, bóc lên làn khói mỏng. 
Nheo mắt lại, cậu chậm rãi nhấp từng ngụm nước ấm, hơi nóng len lỏi qua cổ hỏng, từng chút một làm cơ thể dần ấm lên. 
“Ngộ Tuế đâu? Nó có sao không?” Đặt xuống chiếc ống trúc đã cạn, Bạch Tu Niên đảo mắt nhìn quanh căn nhà nhưng không thấy bóng dáng Ngộ Tuế đâu. Chắc đứa trẻ cũng bị dọa sợ rồi.
“Ngộ Tuế đang ở ngoài, nó không sao đâu. Trẻ con chóng quên mà. Còn ngươi, nghỉ ngơi sớm đi, bữa tối để ta lo.” Nam nhân nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc Bạch Tu Niên, khẽ nghiêng người, hạ giọng nói: “May mà ngươi không sao.” Đôi mắt hắn vẫn lưu luyến nhìn góc mặt của Bạch Tu Niên. 
Rõ ràng chỉ là một câu nói hết sức bình thường, vậy mà Bạch Tu Niên bỗng cảm thấy có được một sự an toàn chưa từng có. 
Cảm giác ấy lan tỏa khắp cơ thể cậu… 
Cậu nghĩ, hình như bản thân đã có gì đó thay đổi. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play