Mảnh đất dưới chân núi được Trần Độ khai hoang hoàn toàn, diện tích khá rộng, sau khi trồng hết số cây giống ớt, vẫn còn dư một ít đất, nghĩ đến các nguyên liệu khác trong không gian, xem ra phải lên núi thêm lần nữa.
Sau khi tưới nước giếng có pha nước từ không gian lên ớt, trời đã xế chiều, nắng không còn gắt, nhưng chỉ chừng ấy thời gian, mồ hôi trên trán Bạch Tu Niên đã túa ra, cậu uống mấy ngụm nước mới cảm thấy hồi phục lại, rồi lau sạch mồ hôi, rửa mặt cho tỉnh táo.
Ba người vào nhà, giữa trưa trời quá nóng, việc đồng áng cũng không vội, cá sáng chưa nghỉ, ai nấy đều ngáp liên tục.
Bạch Tu Niên nằm xuống giường, chưa kịp suy nghĩ gì, vừa nhắm mắt liền chìm vào giấc ngủ.
Quả thật, cuộc sống bận rộn mà đầy đủ ở thôn quê, khiến giấc ngủ của Bạch Tu Niên ngày một sâu hơn. Trong cơm mơ, cậu nghe được tiếng gõ cửa đứt quãng, còn có tiếng người trò chuyện mơ hồ.
Cậu thầm thì mấy câu trong cơn ngái ngủ, cố chống lại cơn buồn ngủ để ngồi dậy, nhưng có đôi tay rắn chắc giữ chặt vai cậu, rồi giọng nói trầm ấm mang theo hơi nóng áp sát bên tai: “Cứ ngủ tiếp đi, ta đi xem.”
Cậu cựa quậy vài cái, nhưng vẫn không chống lại được cơn buồn ngủ, cuối cùng lại ngủ tiếp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT