Hạ Mạt nắm lấy tay Hạ Thần Vũ, lòng bàn tay hơi lạnh nhưng giọng nói thì nóng hổi như lửa:

"Anh hai, em tin vào giấc mơ ấy. Em biết nghe ra rất điên rồ, nhưng tận thế thật sự sắp đến rồi! Anh có thể không tin, không sao cả… nhưng anh làm ơn, hãy giúp em chuẩn bị một chút thôi! Coi như bỏ tiền cho em gái anh mở siêu thị đi, đặt trước một lô hàng hóa rồi tích trữ lại. Đến ngày 25, nếu thật sự có thiên thạch rơi xuống, thì khi ấy chúng ta lập tức gom vật tư với số lượng lớn, có được không?"

Cái siết tay đầy run rẩy ấy cuối cùng cũng kéo Hạ Thần Vũ trở lại thực tại. Anh nhìn vào đôi mắt long lanh đầy khẩn thiết của em gái, cố gắng giữ giọng bình thản:
“Mạt Nhi, ba mẹ đang đợi mình ăn sáng. Xuống ăn trước đã. Còn chuyện này… tối anh sẽ nghĩ kỹ lại.”

“Vâng…” Hạ Mạt nhẹ gật đầu. Cô biết, không ai có thể lập tức tin ngay một chuyện hoang đường như thế. Anh hai cần thời gian, cô sẽ cho anh thời gian.

Đêm đó, Hạ Mạt ngủ rất ngon. Trong lòng cô tràn ngập hy vọng. Có không gian, có gia đình ở bên, có con trai thông minh lanh lợi, cô tin số phận lần này sẽ không còn là chuỗi ngày bị bắt giữ, thí nghiệm, đau đớn đến tột cùng nữa.

Còn Hạ Thần Vũ… thì trằn trọc mãi đến tận khuya. Anh bật dậy khỏi giường, mở iPad, bắt đầu tìm đủ loại phim tận thế. Càng xem, anh càng cảm thấy lạnh sống lưng.

Miếng ngọc cổ và khả năng cất đồ đã khiến anh không thể phủ nhận câu chuyện của em gái.

Mà kể cả tận thế không đến thì sao? Gom vật tư trước, lỡ không dùng tới thì coi như cho em gái mở một siêu thị. Không lỗ được.

Tìm phim chưa đủ, anh còn tìm cả tiểu thuyết tận thế. Hai bộ liền một lèo, đọc đến đâu ghi chú đến đó, như thể đang lên kế hoạch chiến lược quốc gia.

Rạng sáng hôm sau, anh tổng kết được bốn thứ trọng yếu: thực phẩm, vật dụng, quần áo, vũ khí. Thêm một hàng đặc biệt: thiết bị y tế cho phụ nữ mang thai. À, còn hạt giống. Nhất định phải có hạt giống.

Mọi thứ đâu vào đó, trời cũng vừa sáng.

Anh tắm sơ cho tỉnh táo, rồi rời phòng với ý định sẽ tìm thời điểm nói chuyện lại với em gái.

Không ngờ, Hạ Mạt đã dậy từ sớm. Cô đang ở phòng khách trò chuyện với ông Hạ Tân, dáng vẻ như đang thăm dò tin tức.

Hạ Thần Vũ bật cười. Con bé lười này mà dậy sớm, chắc chắn đang đợi mình xác nhận kế hoạch đây mà.

“Anh hai!” Hạ Mạt thấy anh, mắt liền sáng rực, rõ ràng mong chờ như sắp được tặng kẹo.

Dưới ánh mắt ấy, Hạ Thần Vũ khẽ ho một tiếng rồi nhìn sang ba mình:
“Ba, Mạt Nhi năm nay cũng mười tám rồi, cũng nên học cách làm việc. Tòa nhà thương mại tháng sau mình chuẩn bị khai trương, con định cho em nó mở một trung tâm thương mại ở đó, tự quản lý, vừa học vừa làm.”

Ông Hạ Tân nhìn con gái, trầm mặc giây lát rồi gật đầu:
“Cũng được. Giờ nó cũng không tiện quay lại trường, cho nó thử sức một lần cũng không tệ. Mạt Nhi, con đừng sợ, có anh con chống lưng, kể cả có lỗ cũng không sao hết.”

Ba à, ba chiều con gái như vậy có hơi quá không đó? Hạ Mạt suýt nữa bật cười, nhưng cuối cùng chỉ lặng lẽ cúi đầu.

Khoảnh khắc ấy, khóe mắt cô ươn ướt. Đời trước, cô vì sợ, vì hèn, vì tổn thương mà trốn chạy khỏi vòng tay gia đình. Nhưng hóa ra, dù cô có làm gì sai, người nhà vẫn luôn sẵn sàng dang tay đón cô về.

“Con bé ngốc này.” ông Hạ Tân đưa tay xoa đầu cô “Có anh hai con lo, sợ gì chứ.”

“Vâng, ba yên tâm. Con sẽ không để ba thất vọng đâu.” Hạ Mạt siết chặt tay, trong lòng thầm hứa: Không phải để buôn bán, mà để sinh tồn. Lô hàng đó sẽ là mạng sống của chúng ta sau này.

Ăn sáng xong, Hạ Thần Vũ lập tức đến công ty sắp xếp kế hoạch. Vợ chồng Hạ Tân thì thoải mái hẹn bạn đánh golf, dường như thế giới vẫn yên bình như chưa từng có một tia gió đổi chiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play