Lòng Hạ Mạt quặn lại như có ai vừa nắm chặt. Cô có thể không để tâm đến nhiều chuyện, nhưng riêng chuyện của con trai là vết đau mà chỉ cần chạm khẽ cũng khiến cô không thở nổi.
Không phải đây là lần đầu Dạ Hàn Lạc nhắc đến cha mình. Tuy mỗi lần nhắc đến đều không có một lời nào tốt đẹp, nhưng Hạ Mạt hiểu thằng bé để tâm, rất để tâm. Đứa trẻ nào lại không mong có cha?
Anh hai từng nói, đêm hôm đó cô không bị làm nhục, mà chỉ là... đi nhầm phòng. Nhưng người trong căn phòng đó là ai, anh lại không nói. Cô cũng không gặng hỏi, vì vốn dĩ cô không muốn biết. Nhưng... con trai cô, nó thật sự chỉ muốn đòi lại công bằng cho mẹ nó thôi sao?
“Mạt Nhi…” giọng Hạ Thần Vũ vang lên ngoài cửa, ngập ngừng, có chút lo lắng.
Giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, Hạ Mạt vội bước tới mở cửa. Gương mặt anh hai lập tức hiện ra, ánh mắt lộ vẻ quan tâm.
“Khụ! Anh hai, em không sao. Vừa rồi em ngủ thiếp đi một chút thôi.” Hạ Mạt cười gượng, vuốt tóc che đi đôi mắt còn ươn ướt.
Thấy em gái vẫn ổn, Hạ Thần Vũ thở phào: “Không sao là tốt rồi. Xuống ăn cơm thôi.”
Hạ Mạt không nhúc nhích, đứng yên một lát rồi đột nhiên hỏi:
“Anh hai, anh đã từng nghe nói về… tận thế chưa?”
“Tận thế?” Hạ Thần Vũ sững người trong giây lát, sau đó cười khẽ.
“Mấy phim zombie máu me em thích coi từ bao giờ vậy? Em đang mang thai đấy, đừng coi mấy thứ đó nhiều quá, coi chừng dọa sợ cháu anh.”
Dọa gì mà dọa! Hạ Mạt thầm lườm. Con cô mỗi lần thấy zombie thì mắt sáng như sao, còn đòi đi săn!
Nhưng cô không cười nổi. Ánh mắt nghiêm túc hẳn lên, nhìn thẳng vào Hạ Thần Vũ:
“Anh hai, nếu em nói… một tháng nữa sẽ tận thế, anh có tin không?”
Ánh mắt Hạ Thần Vũ hơi trầm xuống. Anh không lập tức phản bác, nhưng ánh nhìn kia rõ ràng đang dò xét xem có phải em gái mình sốt đến mê sảng không.
“Ban đầu em cũng không tin đâu.” Hạ Mạt nhẹ giọng tiếp lời.
“Nhưng mấy ngày qua em cứ lặp đi lặp lại cùng một giấc mơ.”
“Trong mơ, ngày 25 tháng này, một thiên thạch rơi xuống Thái Bình Dương. Sau đó là một trận lũ lớn. Ngày 1 tháng sau, trời đổ mưa đỏ suốt hai ngày. Những người dính phải mưa sẽ bắt đầu sốt cao, đến ngày 5 thì... biến thành zombie.”
“Đó là khởi đầu của tận thế. Trái Đất sẽ không còn như trước nữa.”
Hạ Thần Vũ im lặng, chỉ nhìn cô chăm chú. Không có giễu cợt, cũng chẳng có tin tưởng tuyệt đối. Chỉ là im lặng.
Hạ Mạt hiểu ánh mắt ấy. Anh vẫn không tin...
“Nhưng hôm nay, em nhận được một thứ đã từng xuất hiện trong mơ miếng ngọc cổ có không gian.” cô hít sâu, giọng trầm xuống “Chuyện gặp Lâm Ngữ, chắc ba mẹ cũng kể anh rồi. Miếng ngọc cổ cô ta đeo, bên trong là một không gian có thể chứa đồ, trồng trọt, thậm chí có nước linh tuyền.”
Nói rồi, cô bước đến cạnh giường, cầm chiếc chăn mỏng.
"Thu!" một chữ nhẹ như gió, chiếc chăn liền biến mất trước mặt Hạ Thần Vũ.
Anh sửng sốt, hoàn toàn ngây người.
"Chưa hết đâu." Hạ Mạt nói, rồi cơ thể cô đột ngột biến mất.
Một cái chớp mắt sau cô đã đứng lại trước mặt anh, ôm theo chiếc chăn ban nãy.
Không gian im phăng phắc.
Hạ Thần Vũ đứng yên, miệng mở ra nhưng không thốt nổi thành lời.