“Đúng vậy, vô cùng tự tin.”
Lời nói này không hề khiêm tốn chút nào, làm cho Giang Hạ có cái nhìn khác về cô, về điểm này, hai người vẫn có chút giống nhau.
Nếu anh vô cùng mạnh ở một phương diện nào đó, cũng sẽ như vậy.
“Tôi có thể mang theo Đại Hoàng, nếu thật sự hợp tác, cho dù tôi góp sức nhiều hay ít, tôi cũng muốn được chia đều lợi ích với cô.”
“Không thành vấn đề, cái này rất công bằng.”
An Ninh sảng khoái, làm cho Giang Hạ lần đầu tiên sinh ra cảm giác thưởng thức, đối thủ này của mình, cũng không tệ lắm.
“Được, vậy cứ quyết định như vậy đi, nhưng chờ cô khỏe lại rồi nói sau.”
Lúc này, cuối cùng An Ninh cũng có một chút cảm xúc.
“Vì sao anh lại nói như vậy?”
“Tôi nói không đúng sao? Dáng vẻ này của cô, vừa nhìn liền có cảm giác như thiếu một cái gì đó.”
Giang Hạ cố hết sức để sắp xếp lại ngôn ngữ của mình.
“Giống như một bông hoa, đã nở ra, nhưng lá cây đều héo đi, nhìn có vẻ không hề có tinh thần.”
“Tôi đã biết, tôi sẽ đi tìm anh.”
An Ninh không có giải thích nguyên nhân mà mình không khoẻ, Giang Hạ cũng không hỏi.
Hai người đi một đường, sau khi tới thị trấn, Giang Hạ phát hiện có lẽ An Ninh thật sự không có chuyện gì lớn, liền dứt khoát nói tạm biệt với cô.
“Gặp lại ở trong thôn.”
Giang Hạ vội vàng chạy đi, thời gian anh đi vệ sinh lần này, đã hơi lâu rồi.
An Ninh không hề phát hiện ra Giang Hạ cố ý đi lại đây vì cô.
Cô tới thị trấn, chuyện đầu tiên chính là lấy ra số tiền còn dư lại của mình, đếm đếm, 28 đồng tiền.
Chắc là đã rất nhiều rồi đúng không? Dù sao em trai chỉ dùng hai đồng tiền, liền mua được một bữa thịt để ăn.
An Ninh đi về phía Cung Tiêu Xã của trấn Tam Hợp, cô còn chưa đi qua, cũng không biết bên trong có bán thứ gì.
Cô đang đi vào, bỗng có một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai.
“Cút ngay, tôi không có trộm tiền, tiền này là chị của tôi cho tôi.”
“Thật là buồn cười, còn nói là chị mày đưa cho mày, sao mày không nói là anh rể của mày cho mày đâu.”
Năm người học sinh, vây quanh An Quốc Bình, bắt đầu cười hi hi ha ha để chế giễu.
“Em ấy không có anh rể.”
Giọng nói độc đáo của An Ninh, đột nhiên phát ra ở bên trong ngõ nhỏ.
An Quốc Bình thấy cô đầu tiên, sốt ruột sợ hãi kêu một tiếng: “Đi mau!”
Cậu ấy ngay cả một tiếng chị cũng không dám kêu.
An Ninh đương nhiên sẽ không rời đi, ngược lại đi từng bước một tới chỗ mấy người kia, trong giọng nói lộ ra sự không vui, nhưng lại bình tĩnh đến mức làm cho da đầu của người ta tê dại.
“Em trai, em phải kêu chị, nhớ phải làm một đứa bé biết lễ phép nhé.”
“Mấy người, làm phiền nhường một chút.”
Lúc này, An Quốc Bình đang bị chặn ở ngõ cụt nhỏ, lưng của cậu ấy dựa vào vách tường, đối diện có năm chàng trai đang đứng.
Năm chàng trai có kiểu tóc khác nhau, nhưng thật ra vẻ mặt ở trên mặt không khác nhau lắm.
Là loại vẻ mặt thiếu đánh kiểu không có thực lực nhưng cảm giác ông đây là người giỏi nhất thế giới.
Sau khi An Ninh nói xong, năm người kia không chỉ có không tránh ra, ngược lại càng đến gần An Quốc Bình hơn.
Một người trong đó thậm chí còn khoác cánh tay lên vai của An Quốc Bình, khiêu khích nghiêng đầu, nhìn An Ninh.
“Cô có thể làm gì được?”
Chàng trai đó mới nói xong, thậm chí mới thể hiện vẻ mặt khinh thường được một nửa, giây tiếp theo An Ninh đã tới trước mắt cậu ta rồi.
Rõ ràng là bàn tay trắng nõn, nhưng lại giống như một bàn tay bằng sắt vậy, bang một cái đấm mạnh ở trên đầu cậu ta.
Chàng trai bị đấm chỉ cảm thấy một sức lực mạnh mẽ va chạm ở trên đầu, đầu kéo cả bả vai, cả người không đứng vững được ngã xuống.
Mà An Ninh cũng chưa nói một câu nào, chỉ dùng bàn tay tiếp tục đấm qua đó, bốn người bên cạnh, cũng chưa kịp phản ứng, liền giống như chàng trai thứ nhất, ngã xuống trên mặt đất.
An Quốc Bình há hốc mồm nhìn mấy người ở trên mặt đất, một số người cổ nghiêng về bên phải, có người thì cổ nghiêng về bên trái.
Trong chốc lát, bọn họ trông giống như những củ hành trong vườn rau, nghiêng lệch vặn vẹo, hướng sang từng phương hướng khác nhau để duỗi thân, hài hòa không quấy rầy lẫn nhau.
An Ninh vươn một bàn tay, túm vạt áo đằng trước của An Quốc Bình, đi vòng quanh năm người trên mặt đất, đứng ở đầu ngõ.
“Được rồi, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện chưa?”
Lại là giọng nói bình tĩnh này, rõ ràng không có gào thét, nhưng lại có thể làm cho mọi người nghe thấy rõ ràng.
Năm người ở trên mặt đất, chịu đựng đau nhức ở cổ truyền ánh mắt cho nhau, không biết đã đạt thành thỏa thuận gì.
“Cút mẹ mày đi!”
Chàng trai thứ nhất đứng lên, túm một cái cặp sách ở trên mặt đất lên, mạnh mẽ ném về phía An Ninh.
“Chị —— cục gạch!”
An Quốc Bình muốn chặn lại, An Ninh chỉ nâng một cánh tay, liền nhẹ nhàng ngăn cậu ấy lại.
Đến nỗi về phần cô, đã dùng tay không bắt được viên gạch được ném lại đây.
“Cặp sách bỏ gạch, rất sáng tạo.”
“Rắc” một tiếng, cục gạch trong quai đeo cặp sách, vỡ ở giữa, rơi xuống trên mặt đất.
Mấy người đối diện đã đứng lên, bốn học sinh nam chuẩn bị trợ giúp, chỉ nhìn thấy một chân đi giày vải, dẫm lên trên gạch.
Giây tiếp theo, gạch nát.
Không phải là vỡ thành mấy khối, mà là vỡ thành bụi mịn.
Một trận gió nghịch ngợm thổi qua, bụi màu đỏ của viên gạch bị thổi tới trên mặt mấy học sinh nam, bọn họ che mắt lại.
Lúc này trong lòng mấy người kia chỉ có một ý tưởng, bọn họ bị mỡ heo che mắt, như này còn đánh cái rắm!
Học sinh nam ở đằng trước có cặp sách bỏ gạch, bùm một tiếng, quỳ hai đầu gối trên mặt đất.