“Mẹ không cần gì cả, đừng xài tiền lung tung.”
An Ninh gật gật đầu, cô muốn xài tiền lung tung cũng không được, bởi vì cô hết tiền rồi.
An Ninh ăn xong cơm sáng, cầm linh kiện của máy nước bơm, đi vào trong ruộng.
Tôn Đại Tráng vừa nhìn thấy An Ninh lại đây, nhanh chóng kêu vài người tiến lên, giúp cô cầm lấy đồ vật.
“Hôm nay cháu đừng đào mương nước, làm chút việc nhẹ nhàng đi, chắc do ngày hôm qua đã mệt lắm rồi.”
Tôn Đại Tráng đã lấy ra tư thế của đội trưởng, bắt An Ninh phải đổi sang việc khác để làm.
Bởi vì sáng nay An Tam Thành trộm đi tìm ông ta.
Buổi sáng hôm nay, An Ninh không dậy, người nhà họ An đều hơi lo lắng, An Tam Thành cảm thấy chắc chắn là vừa dùng đầu óc lại vừa mất sức, là con người thì đều không chịu nổi.
Cho nên ông ấy đi tìm Tôn Đại Tráng nói một chút, còn về phần ông ấy, ông ấy phát hiện chính mình không hề nói lại được An Ninh.
“Chuyện này cần thiết nghe chú, đâu có cô gái nhà nào, mỗi ngày đều đi theo đào mương, mười kilomet xung quanh chúng ta đều không ——”
“Hôm nay cháu không làm nữa.”
An Ninh đồng ý quá nhanh, làm cho Tôn Đại Tráng sửng sốt một lát, ngay sau đó liền đồng ý.
“Vậy thì được, cháu muốn làm gì, nói với kế toán Lưu là được.”
Xem ra chức đội trưởng của mình, vẫn còn sài tốt.
Tôn Đại Tráng vui vẻ nghĩ, mới đi được một bước, liền nghe thấy An Ninh nói: “Đội trưởng, cháu xin nghỉ, cháu muốn đi lên thị trấn một chuyến.”
“A...... Được, được, đi đi, đi đi.”
An Ninh nói lời cảm ơn, trước tiên phải lắp xong các linh kiện, sau khi không có vấn đề gì, cô liền rời đi.
Cách đó không xa, Giang Hạ lại tiếp tục tới quay tay quay, nhìn An Ninh rời đi.
Hình như cô có vẻ không được thoải mái cho lắm.
Giang Hạ cũng không biết vì cái gì, anh chỉ cảm thấy hôm nay An Ninh ít năng lượng hơn một chút.
Anh dứt khoát lui lại một bước, để cho người ở phía sau quay trước, chính mình lén đi vài bước đến bên cạnh Tôn Đại Tráng.
“Đội trưởng, An Ninh đi làm gì vậy?”
“Con bé nói muốn đi lên thị trấn một chuyến.”
Tôn Đại Tráng thuận miệng nói, cũng không để ý, tiếp tục bận rộn công việc trong tay.
Giang Hạ quay đầu lại nhìn thoáng qua hướng mà An Ninh rời đi, vẻ mặt hơi rối rắm.
“Vãi! Chắc mình bị điên rồi.”
Giang Hạ cũng xin Tôn Đại Tráng nghỉ, nói dối chính mình bị đau bụng, liền chạy đi.
Anh đuổi theo An Ninh suốt cả chặng đường, vừa chạy vừa khuyên chính mình.
“Mình không có lo lắng cho nai con.”
“Mình chỉ đang bảo vệ đối thủ của mình, nếu không mình lợi hại như vậy, không có đối thủ nào cả, thì rất cô đơn.”
Giang Hạ lải nhải ngoài miệng, tốc độ bước chân lại dần dần nhanh hơn, rất nhanh liền đi ra thôn.
Chẳng bao lâu sau anh đã nhìn thấy bóng dáng của An Ninh.
Lúc này An Ninh hơi đau đầu, nhưng mà cô rất tỉnh táo, cũng không có cảm giác chóng mặt.
Lúc Giang Hạ đuổi kịp An Ninh, đầu tiên anh vượt qua An Ninh, làm giống như là vô tình phát hiện ra An Ninh, quay đầu lại.
“Thật trùng hợp, nai con, cô đi đâu vậy?”
An Ninh bình tĩnh đứng lại đi đến bên cạnh Giang Hạ, chào hỏi một tiếng.
“Anh của Đại Hoàng, chào anh.”
Giang Hạ ở phía sau, lập tức cảm thấy hối hận.
Chính mình thật sự thiếu nợ mà!
Giang Hạ nhìn An Ninh ở phía trước, lại nhìn xem con đường ở phía sau, vẫn lựa chọn đuổi kịp An Ninh ở phía trước.
“An Ninh, hai chúng ta thương lượng một chút đi, tôi không gọi cô là nai con nữa, cô cũng đừng gọi tôi là anh của Đại Hoàng được không?”
“Được.”
Lần đầu tiên hai người đạt được thỏa thuận, sau khi đạt được thỏa thuận là một sự im lặng.
“Khụ khụ —— Gần đây cô có lên núi không? Tôi nói cho cô, đừng đi sang phía Tây, bên kia có dấu vết của lợn rừng.”
Giang Hạ phân tích: “Tôi cảm giác là một đàn lợn rừng.”
An Ninh đột nhiên dừng chân lại, xoay người nhìn Giang Hạ.
“Cô nhìn tôi làm cái gì! Ông đây có lòng tốt nhắc nhở cô.”
“Giang Hạ, đi săn lợn rừng không?”
Hai người mở miệng nói cùng lúc, Giang Hạ lập tức hiểu rõ hỏi: “Cô muốn chúng ta cùng nhau đi săn lợn rừng sao?”
“Đúng vậy, tôi thiếu tiền.”
Vẻ mặt của An Ninh vô cùng nghiêm trọng, cho người ta một cảm giác vô cùng nghiêm túc mà vẫn hài hước.
Giang Hạ hơi buồn cười, trên thực tế anh cũng bật cười.
“Vẻ mặt này của cô là có ý gì vậy, nếu không nghe cô nói chuyện, tôi còn tưởng rằng có chuyện lớn gì đã xảy ra đâu.”
An Ninh nhìn Giang Hạ cười vui vẻ, không đồng ý nói: “Sao thiếu tiền lại là việc nhỏ được?”
Một vấn đề này, làm cho Giang Hạ ngừng cười, hình như là vậy.
“Cô nói rất đúng, thiếu tiền đúng là chuyện lớn. Về chuyện lợn rừng này, không phải tôi không muốn hợp tác, mà hợp tác với cô thì tôi có lợi gì không?”
An Ninh thích thái độ giải quyết việc chung của Giang Hạ, nói hết tất cả ra.
“Sức lực của tôi lớn, tôi sẽ đi săn, tôi đã tự săn được một đầu lợn rừng, mà không cần người khác hỗ trợ.”
Giang Hạ lập tức nhớ tới dấu vết nhìn thấy mấy ngày hôm trước ở trên núi, lần đó đúng là anh đã thấy An Ninh ở chỗ của người đàn ông béo đó.
Nhưng mà, anh cũng không nghĩ tới, hoá ra cô đã tự đi săn lợn rừng một mình.
“Theo như cô nói như vậy, vậy hai chúng ta hợp tác, tôi cũng không giúp được cái gì, bản thân tôi nếu không sử dụng bẫy rập, rất khó để giết một con lợn rừng mà không bị thương.”
Giang Hạ có ý kiến khác nói: “Chưa tới lúc quan trọng giữa sự sống và cái chết, vì một đầu lợn rừng, mà làm chính mình bị thương thì không đáng.”
“Tôi khuyên cô, cũng không cần vì muốn kiếm tiền, liền đi làm chuyện này.”
An Ninh đối với lời nói thật thà của Giang Hạ, không hề có một chút phản ứng nào, chỉ là cô phân tích đơn giản: “Anh nói rất đúng, nhưng tôi sẽ không gặp nguy hiểm, lại có thể kiếm được tiền.”
Giang Hạ nhướng mày, cao giọng hỏi: “Tự tin như vậy sao?”