Cô bước ra sân gọi anh cả và anh hai.
An Quốc Khánh và An Quốc Minh bước nhanh ra ngoài, tuy mới học một ngày nhưng bọn họ đã có thể khiêng chiếc ghế nhỏ một cách điêu luyện.
Trong nhà họ An không có bảng đen, An Ninh chỉ cầm một cuốn từ điển dẫn theo hai người cùng đọc các chữ, còn thứ tự nét chữ thì cô không biết.
Trong lòng An Ninh dự định ngày mai đi thị trấn sẽ mua một cuốn từ điển, sau đó trả lại cuốn từ điển này cho Ân Tuyết Mai rồi hỏi về thứ tự nét chữ.
Tối nay An Ninh giảm bớt chữ Hán nhưng cách dạy vẫn như tối qua.
Hai lần là kết thúc.
Sau khi An Ninh rời đi, An Quốc Bình vẫn ngồi nghe, bất đắc dĩ cầm cuốn từ điển lên.
“Anh cả, anh hai, đi thôi.”
“Này, em nói xem liệu em gái có phải tưởng rằng chúng ta thông minh như con bé không?”
An Quốc Khánh nhìn thấy An Quốc Minh lắc đầu với vẻ mặt nghiêm nghị.
“Anh cả, em thấy chúng ta không phải ở cùng đẳng cấp.”
“Ây da —— sao lại động chân động tay, không thể chơi như vậy nha.”
An Quốc Minh né được cú đá của An Quốc Khánh, mỉm cười đi theo An Quốc Bình bước vào phòng.
Ba anh em một lần nữa bắt đầu sự nghiệp học bù của mình.
Cũng may An Ninh dạy ít, An Quốc Minh cũng nhanh chóng quen, không cần An Quốc Bình nữa, để An Quốc Bình đi đọc sách của chính mình, anh ấy đảm nhận trọng trách dạy anh cả.
Việc biết từ làm cho cuộc sống về đêm nhàm chán ban đầu trở nên rất đáng giá và rất quan trọng.
“Cũng may tối nay em gái tôi không kêu chúng ta viết.”
An Quốc Khánh nghĩ đến ý nghĩ này trong đầu, ngáp một cái rồi trở về phòng ngủ, thực sự là vừa nằm liền ngủ.
Những thành viên khác trong nhà họ An cũng có một ngày bận rộn, thể chất kiệt quệ nhưng tinh thần rất vui vẻ và chất lượng giấc ngủ rất cao.
Đang là giữa tháng sáu, trời hơi nóng.
Dù đã là ban đêm nhưng trời không còn lạnh nữa.
Lúc này An Ninh đắp chăn lên đầu, toàn thân che kín, tinh thần lực tỏa ra để điều tra tình hình xung quanh.
Tất cả đều an toàn, có thể gửi hạt giống đi.
Trong lòng An Ninh thấp thỏm không yên, cảm giác như ngồi bị kim châm dưới mông.
Cô sợ hãi.
Sợ hãi hơn bao giờ hết.
Lỡ như không thành công thì sao?
Tay An Ninh căng thẳng run rẩy, cô hít vô số hơi thật sâu để điều chỉnh lại.
“Bắt đầu thôi.”
An Ninh hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực đẩy chai Klein trong cơ thể ra ngoài.
Một ánh sáng xanh mờ nhạt trôi nổi và lan rộng trong một không gian nhỏ hẹp, khép kín.
An Ninh mở gói giấy đựng hạt dưa chuột, cẩn thận lấy ra một hạt nhét vào miệng chai Klein.
Một hạt giống nhỏ trượt từ miệng chai qua cổ chai và từ từ rơi xuống bụng chai.
An Ninh tiếp tục cho hạt giống vào, khoảng mười hạt, liền lấp đầy bụng chai, đủ rồi.
Cô đặt những hạt giống còn lại sang một bên, cầm chai Klein bằng cả hai tay và dồn toàn bộ tinh thần lực vào trong chai.
Ánh sáng xanh bắt đầu nhấp nháy, không giandưới chăn giống như một màn hình cong, khi nhìn từ một góc độ nào đó, nó bắt đầu trở nên méo mó.
Trên đầu An Ninh chảy ra mồ hôi, tinh thần lực của cô nhanh chóng cạn kiệt.
Đột nhiên, An Ninh cảm giác được một cỗ lực hút cực lớn hút đi hơn một nửa tinh thần lực của cô.
Đầu cô đau như búa bổ nhưng vẫn kiên trì.
Cuối cùng, ánh sáng xanh chiếm ưu thế, lóe lên, ánh sáng bắt đầu yếu dần, chỉ để lại một chút gì đó giống như ngọn lửa ma trơi.
“Thành công rồi!”
Âm thanh này chứa đựng quá nhiều cảm xúc.
An Ninh khóc.
Thực sự thành công rồi.
Ở Tinh Tế, tất cả những điều này chỉ là giả định, tuy đã trải qua rất nhiều thí nghiệm nhưng đều ở trong cùng một không gian và thời gian.
Bây giờ cô đang ở một thời gian và không gian khác, cô rất phấn khích, hưng phấn và càng nhẹ nhõm hơn khi thực sự làm được điều này.
Mười hạt giống trong chai Klein đều đã biến mất, chiếc lọ cũng dần dần biến mất trong tay An Ninh, ẩn giấu lần nữa.
An Ninh mỉm cười vui vẻ, hài lòng chìm vào giấc ngủ.
Cô thực sự rất mệt mỏi.
Vào lúc An Ninh ngủ say, chai Klein ở một chỗ khác, trong phòng thí nghiệm cao cấp ở Tinh Tế đang hỗn loạn.
Niềm vui xen lẫn thành công, bọn họ đã nhìn thấy hạt giống.
Cổ địa cầu, vào sáng hôm sau.
An Ninh ngủ có chút say, lúc cô ra khỏi phòng, mọi người trong nhà đều đã đi ra đồng.
“Mẹ, mấy giờ rồi?”
Lâm Thúy Hoa đang làm việc bên máy may nhìn mặt trời nói: “Chắc khoảng chín giờ.”
Khoảng chừng? Chín giờ?
An Ninh lại có thể đoán được ý nghĩa của từ khoảng chừng, nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô nhận ra một điều, nhà bọn họ không có máy báo thời gian.
Cô ghi nhớ điều đó và nghĩ đến việc đi vào thị trấn để xem.
An Ninh có chút mơ hồ tiếp tục đi ra ngoài, nhưng vừa đến cửa liền quay người lại.
“Mẹ, mẹ nói chín giờ à?”
“Tiêu rồi, tiêu rồi, con còn chưa lắp máy bơm nước.”
An Ninh lo lắng, cô đã làm trì hoãn công việc của mọi người, và quan trọng nhất là làm lỡ vụ mùa.
“Không cần gấp, không có con thì những đám mây này còn không mưa được sao.”
Lâm Thúy Hoa đứng dậy, mở nắp nồi, lấy thức ăn còn lại cho An Ninh nói: “Không kém chút thời gian này của con, trước tiên làm những việc khác đi.”
An Ninh đứng ở cửa vẫn đang suy nghĩ về câu nói trước đó , nhưng có lẽ cô cũng hiểu được đại khái ý nghĩa.
“Con đi vệ sinh trước.”
An Ninh nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, sau khi ra ngoài rửa tay, rửa mặt, đánh răng rồi ăn cơm trước.
“Mẹ, hôm nay con muốn đi thị trấn, mẹ có muốn mua gì không?”