“Chị, từ nay về sau, chị chính là chị ruột của em.”
An Ninh lại tiếp tục thấy tư thế quỳ quen thuộc này, còn rảnh rỗi học tập một chút kiến thức mới.
“Em trai, cậu ta quỳ xuống là có ý gì?”
An Quốc Bình bị hỏi, chỉ cảm thấy chị gái nhà mình không chỉ có sức lực lớn, huỷ hoại về mặt tinh thần của người khác cũng rất lợi hại.
“Chị, cậu ta đánh không lại chị, nên nhận thua.”
Lời phiên dịch đơn giản, lại là một mũi tên, đâm thẳng vào trái tim của mấy người kia.
Nhưng thật ra An Ninh có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ, hoá ra quỳ xuống có thể có rất nhiều lý do, không nhất định chỉ quỳ với tổ tiên.
“Cậu đứng lên trước đi, chủ yếu tôi muốn nói chuyện với mấy người một chút, nói kiểu như vậy, không thoải mái lắm.”
Chàng trai đang quỳ, không xác định lắm đứng lên, cùng bốn người khác chen thành một đoàn, khóc không ra nước mắt, nở một nụ cười giả tạo nhìn An Ninh, còn có An Quốc Bình hơi nghênh ngang kiêu ngạo ở phía sau cô.
Thằng nhóc này cũng quá may mắn, thế nhưng lại có chị gái lợi hại như vậy!
Trong chốc lát, bọn họ còn hơi hâm mộ.
An Ninh thấy mấy người đối diện đã chuẩn bị tốt, cô cũng túm An Quốc Bình ở phía sau ra phía trước.
“Tôi nghe thấy mấy người nói em trai của tôi trộm tiền, có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Không có không có, hiểu lầm hiểu lầm.”
“Không có việc này, không có không có.”
Mấy người ở đối diện, hoàn toàn chối bỏ, làm cho An Ninh chỉ có thể nhìn sang An Quốc Bình.
“Em nói.”
Hai chữ này làm cho An Quốc Bình đứng thẳng người theo bản năng.
“Chị, lúc nghỉ trưa, em mang theo tiền mà chị cho, muốn đi Cung Tiêu Xã mua đồ vật, nhưng mấy người này chặn em lại, cứ nói em trộm tiền của bọn họ.”
An Quốc Bình lấy tiền từ trong túi của mình ra, mở ra cho An Ninh xem nói: “Em không có, đây chị cho em.”
An Ninh nhìn lướt qua đồng tiền, không sai, là chính mình cho.
Cô lại tiếp tục di chuyển ánh mắt sang phía mấy người kia đang đứng, áp lực lập tức dời đi, năm người lập tức bị áp lực quá lớn liền lập tức nói ra toàn bộ.
“Bọn em chỉ thấy ngày hôm qua An Quốc Bình đã tiêu tiền, hôm nay cố ý đuổi kịp, muốn mượn ít tiền để tiêu.”
“Bọn em thật sự đã biết sai rồi, chị, bọn em cũng không dám nữa.”
An Ninh nghe rõ, nhưng không nói chuyện.
Trong lúc nhất thời con hẻm nhỏ yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm thấy ngột ngạt.
“Mấy người nói em trai của tôi trộm tiền ở trường học sao?”
Ánh mắt của An Ninh hơi thay đổi, tính chất của chuyện này nghiêm trọng hơn cả việc An Quốc Bình bị đánh.
“Bọn em thật sự không phải cố ý.”
Chàng trai dẫn đầu nói với giọng hơi khóc nức nở, chủ yếu là ánh mắt hiện tại của An Ninh làm cho người ta quá sợ hãi.
An Ninh tức giận, là thật sự tức giận.
Cô khom lưng nhặt cặp sách đeo vai ở trên mặt đất lên, dùng tay không xé quai đeo cặp sách xuống, lại tiếp tục dùng động tác đó, xé rách quai đeo cặp sách của mấy người khác.
“Một người phải chịu trách nhiệm về những gì chính mình đã nói, cũng không thể bởi vì cậu không cố ý, bọn tôi liền phải tha thứ cho cậu.”
“Cậu đã nói, đối với em trai của tôi mà nói, là một vết nhơ mà cả đời này đều không thể xoá đi được, một khi mà người đã bị dán cái mác này lên, muốn xé xuống cũng rất khó.”
An Ninh cầm quai đeo cặp sách, cột năm người lại với nhau.
Có người còn tưởng tỏ ra thông minh và chạy đi, sau khi bị An Ninh đánh một cái, đã thành thật hơn.
Năm người bị trói, An Ninh túm một cái dây lưng ở phía trước, phía sau đi theo một đám người, đi về phía trường học.
Dọc theo đường đi, tư thế của bảy người rất thu hút người khác, An Quốc Bình ngay từ đầu còn có hơi xấu hổ, nhưng nhìn An Ninh bình tĩnh đi ở phía trước.
Cậu ấy bật cười.
Chị của cậu ấy đi đến đây vì làm chỗ dựa cho cậu ấy, vì sao cậu ấy lại phải xấu hổ chứ.
An Quốc Bình thẳng lưng, đi đến bên cạnh An Ninh, dẫn đường cho An Ninh, một đường đi tới trường học.
An Ninh tới cửa trường học, không có vội vàng đi vào, mà để cho An Quốc Bình đi vào mời giáo viên.
Không biết có phải chuyện này quá lớn hay không, trong trường học, không chỉ có giáo viên, mà hiệu trưởng và chủ nhiệm cũng đi ra.
“Làm gì vậy? Đều đi về đều đi về, chuẩn bị vào học rồi.”
Một chủ nhiệm bị hói đầu, đầu tiên là giải tán đám người, rồi nhìn An Ninh cùng mấy người ở phía sau.
“Lại là mấy thằng nhóc này!”
Sau khi chủ nhiệm thấy mặt liền nhận ra mấy học sinh quen mắt, thật là tức không chịu được, sao lại không biết quý trọng cơ hội đi học đâu.
Ông ta đang nhìn An Ninh ở phía trước, người có gương mặt của học sinh giỏi, giọng nói cũng thay đổi dễ nghe hơn.
“Em học lớp nào?”
An Ninh bị hỏi nên nhìn xung quanh một chút, cuối cùng dùng một ngón tay chỉ vào chính mình, hỏi đơn giản: “Tôi sao.”
“Cái gì mà tôi sao, tôi nói là em học lớp nào.”
Một câu này, làm cho cảnh tượng nghiêm túc, đều hơi buồn cười.
“Chủ nhiệm, đây là chị của em, không đi học.”
An Quốc Bình nói xong, chỉ thấy chủ nhiệm trừng mắt liếc nhìn cậu ấy một cái, cậu ấy rụt đầu lại, cúi đầu.
Cuối cùng, dưới sự thúc giục của hiệu trưởng, chủ nhiệm lớp đi hiểu biết về tình huống.
“Mấy thằng nhóc khốn nạn này, không làm được một chút chuyện gì đúng đắn cả.”
“Chát chát chát chát.”