An Ninh ăn cơm rất nhanh, ăn xong liền chuẩn bị đứng dậy, đáng tiếc cô bị Lâm Thúy Hoa kéo một cái làm cho loạng choạng.

Một cái loạng choạng này, làm cho An Ninh nghi ngờ nhìn sang Lâm Thúy Hoa, chẳng lẽ mẹ ruột mới là cao thủ được che giấu đến cuối cùng sao?

Sức lực này, rất lớn.

“Con nhìn xem đã có ai đi lên chưa, con bò già làm việc còn phải ăn cỏ uống miếng nước đâu, con vội cái gì.”

“Ngồi xuống!”

Lâm Thúy Hoa hét lên một tiếng, An Ninh ngồi khoanh chân, thở hổn hển, thành thật nghỉ ngơi.

Cảnh tượng này làm cho Giang Hạ ở một bên xem náo nhiệt, hé miệng cười trộm, hoá ra cô vẫn sợ người khác.

“Giang Hạ, ăn xong liền đi thôi, đừng lề mề.”

Giang Hạ quay đầu, nhìn ông nội đang thúc giục mình đi làm việc.

“Ông thật sự là ông nội của cháu à.”

“Ha ha, cũng chưa chắc.”

Ông nội nói đùa, làm cho Giang Hạ trợn trắng hai mắt, nhưng vẫn là thành thật đứng lên, đi làm việc.

An Ninh vừa thấy Giang Hạ đứng dậy làm việc, thì hơi sốt ruột.

“An Ninh đừng có gấp, bọn họ là đàn ông da dày thịt béo, phơi nắng thì cứ phơi thôi.”

Ông nội của Giang Hạ thu dọn rổ để cơm xong, cũng không vội vàng rời đi, mà bắt đầu nói chuyện phiếm với An Ninh.

“An Ninh, ông nhìn cái máy bơm nước kia của cháu làm, sử dụng nguyên lý áp suất chịu nén, có đúng không?”

Một câu này, sự chú ý của An Ninh lập tức bị thu hút qua đó.

Ông cụ vuốt chòm râu trên cằm hai lần, cười tủm tỉm nói: “Lúc ông còn trẻ, đã từng học qua.”

An Ninh cảm thấy hứng thú liền đi qua bắt đầu nói chuyện cùng ông cụ.

Càng nói chuyện càng ăn ý, ăn ý đến mức Lâm Thúy Hoa đi lúc nào, cô cũng không biết.

“Tốt, tốt, An Ninh, cháu có đầu óc như vậy, không đi học quá đáng tiếc.”

Ông nội của Giang Hạ yêu quý người tài, càng nghĩ đến lâu dài.

Người tài như vậy, có tác dụng quan trọng với việc phát triển của tổ quốc.

Đây cũng nguyên nhân mà ông cụ muốn cho Giang Hạ tham gia thi đại học, để đi ra thôn này.

Đáng tiếc, Giang Hạ quá bướng bỉnh, cho dù ông cụ có nói như thế nào, anh cũng không chịu đi.

“Cháu không muốn đi học, cháu thích trồng trọt.”

An Ninh nói xong, trực tiếp đứng dậy, chào ông nội của Giang Hạ một tiếng, khiêng xẻng lên đi làm việc.

Lúc này, chỉ còn lại ông nội của Giang Hạ ngồi ở dưới gốc cây lớn, người dân trong thôn đều đi làm việc.

Ông cụ thật sự dở khóc dở cười, lại gặp được người còn bướng bỉnh hơn cả Giang Hạ.

Ông nội của Giang Hạ xách theo rổ đã thu dọn xong, đi chậm rì rì về nhà ở chân núi.

Đại Hoàng vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo bên cạnh ông cụ, có thể nói là một người bảo vệ tốt nhất.

An Ninh làm việc, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng bởi lời nói của ông nội Giang Hạ, nhưng vì sao người nào cũng khuyên cô nên đi học vậy?

Cho đến bây giờ, An Ninh vẫn chưa hiểu rõ cái này.

Dưới cái nhìn của cô, chỉ cần biết cách làm là được, không cần đến bằng cấp hay là trường học như mọi người vẫn nghĩ.

“An Ninh, ông nội của tôi nói gì với cô vậy?”

Giang Hạ vốn quay tay quay, được người khác thay ca, anh kéo hai cánh tay đau nhức của mình đi tới bên cạnh An Ninh, chuẩn bị đào mương.

“Ông ấy khuyên tôi nên đi học.”

An Ninh cảm thấy không cần phải che giấu điều gì cả, nhưng thật ra cô liếc nhìn Giang Hạ đang làm việc một cái.

Lúc này Giang Hạ, dùng hai tay cầm một cái xẻng, nhưng cánh tay ở phía trên, hơi không nghe lời, cứ luôn lặp lại động tác lắc lư.

“Anh nên nghỉ một lát, làm việc như vậy sẽ không có hiệu quả.”

Giang Hạ đương nhiên biết, nhưng anh mở miệng nói: “Cô không cần phải để ý về những gì mà ông nội của tôi nói, trong cuộc sống này, có thể làm chuyện mà mình muốn làm, đó chính là thành công.”

An Ninh dừng việc đang làm lại, hơi nghi ngờ nhìn Giang Hạ nói: “Tôi không có để ý.”

Trong lòng Giang Hạ tràn đầy ý tốt, lần đầu tiên muốn làm chút chuyện tốt, lại bị cách nói chuyện độc đáo của An Ninh, làm cho không thể nói tiếp được.

Anh lập tức thay đổi thành tiêu chí lưu manh của mình, thể hiện vẻ mặt như ông đây là người tốt nhất trên thế giới, nhìn An Ninh.

“Tôi phát hiện lúc cô nói chuyện với tôi, cùng lúc nói chuyện với ông nội của tôi, sao không hề giống nhau vậy?”

“Chờ anh tới cái tuổi kia, cũng có thể. Anh đừng có gấp, dựa theo tình trạng cơ thể của anh, chắc chắn có thể sống đến lúc đó.”

An Ninh cúi đầu làm việc, không trả lời vấn đề kia.

Giang Hạ ở bên cạnh, hít sâu một hơi, không thể đè nén xuống, lại hít thêm một hơi, vẫn chưa thể đè nèn xuống.

Ruột gan trong lòng cồn cào hết cả lên, lại thua rồi!

Cũng may cảm xúc của Giang Hạ tới nhanh, mà đi cũng rất nhanh.

Hiện tại, anh thật sự hy vọng An Ninh sẽ đi học, đến lúc đó anh sẽ đi học theo.

Giang Hạ cảm thấy, dựa vào đầu óc của anh, nhất định sẽ học tập tốt hơn An Ninh.

Chỉ cần nghĩ đến có thể giỏi hơn An Ninh ở một phương diện khác, Giang Hạ liền vui vẻ.

An Ninh ở bên cạnh làm việc, nhìn thoáng qua Giang Hạ đang cười khúc khích, yên lặng dịch sang bên cạnh.

Một buổi trưa, mấy người đàn ông, cùng một ít phụ nữ, tất cả đều bận rộn làm việc để tưới ruộng.

Vẫn luôn làm tới khi mặt trời lặn về phía Tây, mọi người mới dần dần ngừng lại.

Nhưng còn có một việc cần phải giải quyết, đó chính là đêm nay ai canh máy móc.

Tôn Đại Tráng đang dặn dò vài người chuẩn bị gác đêm.

“Tuyệt đối đừng ngủ quên, mấy người có mất tích đi cũng không có việc gì, nhưng phải nhìn kỹ máy móc cho tôi.”

“Đội trưởng yên tâm đi, chúng tôi chắc chắn sẽ nhìn kỹ.”

An Ninh ở phía sau, bỗng nhiên giơ tay lên.

“Đừng làm ồn, đừng làm ồn, An Ninh có lời muốn nói.”

Tôn Đại Tráng hạ hai cánh tay xuống, mọi người lập tức im lặng nhìn An Ninh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play