Tôn Đại Tráng hét một tiếng, làm cho An Ninh không dám động đậy, tinh thần lực lập tức tràn ra, một giọng nói như vậy, nhất định là có một mối nguy hiểm chết người.

Nhưng khi tinh thần lực tràn ra ngoài, An Ninh cũng không phát hiện ra cái gì.

Chẳng lẽ là có tình huống gì mà cô không biết.

“Ai nha, tổ tông của tôi ơi, không đến lượt cháu làm việc này, cháu ở một bên nhìn là được.”

Hiện tại Tôn Đại Tráng coi An Ninh như nhân vật phải được bảo vệ ở trong thôn.

Nói trắng ra là, An Ninh chỉ cần động não, người động não liền không nên làm việc.

Nhưng An Ninh không nghĩ như vậy, không cho cô làm việc, nó còn tệ hơn cả việc giết cô.

“Đội trưởng, cháu không muốn nhìn, việc này cũng không mệt, cháu có thể tự quay nó trong một ngày.”

Ý của An Ninh là muốn biểu đạt chính mình có thể làm được, nhưng hiện tại người ở nơi này, không ai bỏ được để cho cô làm một ngày.

“Không được, sao có thể làm một ngày, cháu nghỉ một lát đi, xuống ruộng làm chút việc nhẹ nhàng là được.”

An Ninh nhìn Tôn Đại Tráng không chịu nhượng bộ, cô không nghĩ chậm trễ tiến trình dẫn nước vào ruộng, liền dứt khoát lui một bước, đi đào mương.

Tôn Đại Tráng vốn dĩ đang muốn mở miệng, thì bị Giang Hạ ngăn cản.

“Đội trưởng, người muốn làm việc thì chú ngăn không được đâu, cô ấy lại không ngốc, làm mệt mỏi sẽ biết nghỉ ngơi.”

Tôn Đại Tráng không đồng ý lắc đầu, xua tay với Giang Hạ nói: “Cậu không biết.”

Lần ở Tây Sơn đó, An Ninh làm có bao nhiêu chăm chỉ.

Giang Hạ thấy Tôn Đại Tráng đi tới bên cạnh An Ninh, giống như một người cha già, nên là lải nhải rất nhiều, chỉ nhìn thấy An Ninh không ngừng gật đầu, cuối cùng Tôn Đại Tráng yên tâm rời đi.

Giang Hạ tiếp nhận việc lúc trước của An Ninh, vừa quay vừa nghĩ, rốt cuộc chính mình không biết cái gì vậy?

Nhưng chưa được một lúc, Giang Hạ liền không có tâm tư để suy nghĩ nữa, cái thứ này làm thật sự là quá mệt mỏi.

Bởi vì mỗi lần quay một chút, đều phải dùng lực, tuy không có dùng nhiều sức như vài lần trước, nhưng cũng chưa đến mức hoàn toàn không cần dùng sức.

Giang Hạ nhớ lại, lúc nãy An Ninh làm mẫu, cũng không có cảm giác vất vả như vậy a.

Anh trộm liếc nhìn qua An Ninh, nhà bọn họ rốt cuộc đã ăn những cái gì vậy? Sức lực như này cũng quá lớn.

Nhưng Giang Hạ vẫn cắn răng kiên trì, anh cùng ông nội còn sống ở trong thôn, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, lương thực này, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Liếc mắt nhìn lại một cái, không có ai đang lười biếng.

Mọi người đều biết tầm quan trọng của việc tưới nước, mỗi người đều rất nghiêm túc.

Thậm chí lúc giữa trưa, mọi người cũng không trở về nghỉ ngơi, quay dưới cái nóng thiêu đốt, đổ mồ hôi ướt đẫm chỉ là mô tả đơn giản nhất.

Giữa trưa, rất nhiều phụ nữ hoặc là những đứa trẻ lớn trong nhà, đều xách theo rổ lại đây, đưa cơm cho những người đàn ông đang làm việc.

Nhà họ An cũng như thế.

Tới đưa cơm chính là Lâm Thúy Hoa, bà ấy vừa đến nơi, An Ninh liền đi qua.

“Mau mau, con mau uống nước đi, mặt phơi nắng đến đỏ bừng rồi, buổi tối sẽ bị đau lắm đấy.”

Lâm Thúy Hoa dùng một bàn tay, liên tục phe phẩy nhẹ gần má của An Ninh, tuy rằng biết không có tác dụng gì, nhưng ít nhất cũng có chút gió.

An Ninh thật sự rất khát, nhận lấy chai nước Lâm Thúy Hoa đưa qua, ừng ực ừng ực, uống từng ngụm to.

Một hơi, uống nửa chai nước, lúc này là thật sự muốn uống, chứ không phải bởi vì lễ phép.

“Khát như vậy mà không biết uống nước, con thật là, con nên nói sớm với mẹ một chút, mẹ cũng mới biết được mọi người đang làm việc.”

“Ấm nước này là nước sôi để nguội, để lúc làm việc buổi chiều uống.”

An Ninh đã quen cách nói chuyện của Lâm Thúy Hoa, rõ ràng là rất quan tâm, nhưng luôn nói ra cảm giác như sắp đánh nhau.

“Mẹ, ba cùng anh cả cũng khát.”

“Đáng đời bọn họ! Một đám cũng không biết nói cho mẹ một tiếng.”

Tuy Lâm Thúy Hoa đang lải nhải, nhưng mà bước chân cũng không hề chậm chút nào, còn quay đầu lại gọi An Ninh.

“Nhanh lên, con mau tìm nơi mát mẻ ăn chút cơm đi.”

An Ninh không mệt lắm, nhưng thật sự rất nóng.

Nóng đến mức có cảm giác hơi mất nước.

Cô đi theo Lâm Thúy Hoa tới dưới một gốc cây hòe lớn, lúc này rất nhiều người đều đứng dưới gốc cây cho mát, nghỉ một lát, uống nước, ăn chút cơm.

An Ninh đúng lúc ngồi ở bên cạnh Giang Hạ, lần đầu tiên gặp được ông nội của Giang Hạ.

“Đây là An Ninh đúng không, ông là ông nội của Giang Hạ.”

An Ninh rất có lễ phép chào hỏi với ông nội của Giang Hạ, hoàn toàn không khó chịu như Giang Hạ nói, ngược lại rất ngoan ngoãn làm cho ông nội của Giang Hạ cảm thấy kỳ quái liếc nhìn Giang Hạ.

Giang Hạ lập tức đã hiểu, ánh mắt tràn đầy oan uổng nhìn ông nội của mình, tưởng lớn tiếng kêu: Đó không phải là cách cô ấy nói chuyện với cháu!

Đáng tiếc, tất cả tiếng gầm thét đều bị đè nén ở trong lòng, chỉ có thể ăn từng ngụm từng ngụm cơm.

“Tới tới tới, người có công lớn của chúng ta tới ăn một miếng thịt.”

Ông nội của Giang Hạ làm khoai tây hầm gà vào buổi trưa, ông cụ gắp một miếng đùi gà to, muốn đặt ở trong bát cơm của An Ninh.

Bát cơm của An Ninh, cũng không tệ.

Lâm Thúy Hoa vẫn luôn làm cặp sách ở nhà, căn bản không hề biết chuyện này, cho đến khi buổi trưa ngồi đợi rất lâu lại không thấy người trở về, liền kêu An Quốc Minh đi hỏi thăm mới biết được.

Nói chung, làm việc như vậy, trong nhà đều sẽ làm đồ ăn ngon, như vậy buổi chiều mới có sức để làm việc.

Nhưng mà mọi thứ quá vội vàng, Lâm Thúy Hoa chỉ kịp làm trứng gà chiên, lại cầm mỡ heo xào khoai tây cắt lát.

An Ninh đâu chịu nhận đồ ăn của người khác.

“Cháu không cần, cảm ơn ông, ông cho Giang Hạ ăn đi.”

An Ninh bưng bát cơm của mình tránh đi, Giang Hạ nhìn thoáng qua bát cơm của An Ninh, trong miệng có vài phần ghét bỏ nói: “Tôi không thích ăn đùi gà.”

“Ha ha, đúng đúng, nó thật sự không thích ăn, ông già rồi, không ăn được.” Ông nội của Giang Hạ lại đưa ra phía trước.

“Nhanh lên, nhanh lên, sắp rớt trên mặt đất rồi.”

Tay của ông cụ run rẩy, làm cho An Ninh sợ hãi đỡ một chút, lần này, đúng lúc đùi gà rớt vào trong bát của cô.

An Ninh nhíu mày một chút, nhìn đôi tay hoàn toàn không hề run rẩy của ông nội Giang Hạ, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Giang Hạ ở bên cạnh, quay người đi, giơ khóe miệng lên.

Ông nội quả nhiên là gừng càng già càng cay.

Phải biết rằng, kỹ năng võ thuật của anh, chính là học từ ông nội.

“Cảm ơn.”

Nhìn đùi gà ở trong chén, An Ninh đành phải nói lời cảm ơn, nghĩ trong lòng sẽ mua quà cảm ơn cho Giang Hạ, phải mua đồ tốt một chút.

“Đừng cảm ơn ông, muốn cảm ơn cũng là mọi người cảm ơn cháu, cái máy nước bơm này, đã giải quyết được vấn đề lớn đó.”

Ông cụ rất chân thành khen ngợi cô, ánh mắt nhìn An Ninh cũng càng hiền từ.

Là đứa bé ngoan a.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play