“Ừm, ở chỗ này, cháu sửa đi.”
Tôn Đại Tráng đứng ra phía sau, hai mắt của ông ta đen thui, cái gì cũng không biết, thậm chí đến bây giờ ông ta cũng không cảm thấy có thể thành công.
Nhưng ông ta có ấn tượng tốt với đứa nhỏ An Ninh này, để cho cô lăn lộn trước một chút đi, biết làm không được cũng sẽ bỏ đi.
An Ninh hoàn toàn không biết suy nghĩ của Tôn Đại Tráng, cô chỉ gật đầu, bắt đầu lắp ráp.
Ngay từ đầu, Tôn Đại Tráng không hề quan tâm, cho đến khi thứ này càng ngày càng lớn, ông ta cũng càng ngày càng để ý.
Cái khác xem không hiểu, nhưng cái tay quay kia thì ông ta hiểu rõ, giống như tay quay của máy kéo.
An Ninh lắp ráp trong khoảng nửa giờ.
Dài 1 mét 23, cao 1 mét, đặc biệt giống như đầu máy kéo, có cái tay quay ở bên ngoài, một bên khác có vành đai, phía dưới có bốn chân, cắm chặt vào trong đất.
Bên dưới toàn bộ máy móc, còn có một đoạn ống nhựa cứng, cái ống trực tiếp cắm vào trong sông, phía trước cũng có một cái ống nhựa mềm, có thể điều chỉnh phương hướng bất cứ chỗ nào.
Hai đoạn nhựa này, đều là An Ninh tự lấy tiền túi mua, ống nhựa mềm đều do cô dùng nhựa lớn làm thành, dù sao tạm thời cũng chưa có bán.
“Xong rồi sao? Cái này có thể lấy nước sao?”
Tôn Đại Tráng bước tới và vươn đầu nhìn, không dám đụng tay vào, không quan trọng liệu nó có hoạt động hay không, lỡ chạm vào rồi bị hỏng thì phải làm sao.
“Được rồi, để cháu làm mẫu một chút cho đội trưởng.”
An Ninh dùng một bàn tay đặt ở trên tay quay, chuyển động mạnh mẽ, toàn bộ máy móc kêu ong ong lên, vô cùng giống máy kéo, chỉ là nó không hề cần dùng tới một chút dầu nào.
Lúc An Ninh quay được hai mươi mấy vòng, liền nghe thấy Tôn Đại Tráng hưng phấn giống như trẻ con.
“Ra nước! Ra nước!”
“Ai nha mẹ ơi, nó thật sự ra nước!”
Tôn Đại Tráng giống như một con kiến con kích động ở trên chảo nóng, muốn đi đến chỗ có thể nhìn thấy nước lại cũng muốn nhìn máy móc, trong một lúc đất ở dưới lòng bàn chân đều bị dẫm lỏng.
An Ninh dừng động tác lại, nước cũng từ từ dừng.
Tôn Đại Tráng kích động không biết nên nói cái gì mới tốt, bình tĩnh một lúc, giơ ngón tay cái lên nói với An Ninh: “Lợi hại! Lợi hại! Quá lợi hại!”
Đây là lời khen tốt nhất mà ông ta có thể nghĩ ra.
An Ninh chỉ nở một nụ cười tươi, thậm chí còn hơi lo lắng hỏi: “Như vậy, nó còn ảnh hưởng đến sự phát triển của mùa màng không?”
“Không ảnh hưởng! Đây không phải là một đợt hạn hán nghiêm trọng, cháu nhìn này nước ở trong sông cũng không thiếu, nhưng trong khoảng thời gian này lại không có mưa, chỉ cần vượt qua thời gian này thì tốt rồi.”
Nghe thấy Tôn Đại Tráng nói như vậy, cuối cùng An Ninh cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
“Đội trưởng, khi nào chúng ta bắt đầu tưới nước vậy?”
“Bây giờ liền tưới, chú đi về kêu người, cháu cứ đợi ở đây, đừng đi chỗ nào hết.”
“Đội trưởng, cháu không mệt ——”
An Ninh còn chưa từ chối xong liền nghe Tôn Đại Tráng nói: “Không phải cháu, cháu phải canh chừng máy móc cẩn thận, thứ này rất quý giá, đừng làm hỏng nó.”
Nói xong Tôn Đại Tráng vội vàng chạy đi.
An Ninh đứng ngay tại chỗ suy nghĩ một chút, phong cách vừa rồi trông có hơi quen.
An Ninh ở lại canh chừng máy móc, Tôn Đại Tráng đi kêu người, không lâu sau, một nhóm lớn người khiêng xẻng tới.
“Cho tôi nhìn xem đi!”
“Máy ở đâu?”
“Thật sự có thể bơm nước sao!”
Mấy người dân trong thôn ở phía sau tiếp tục đi lên phía trước muốn nhìn máy móc, tất cả đều bị Tôn Đại Tráng ngăn lại.
“Đi sang một bên, đi sang một bên, nhìn cái gì mà nhìn, nhìn hỏng rồi thì làm sao.”
“Đội trưởng, không thể nhìn hư được, chất lượng của cháu rất tốt.”
An Ninh không đồng ý nói một câu, vốn dĩ vẻ mặt của Tôn Đại Tráng đang ghét bỏ, lập tức đổi thành một khuôn mặt tươi cười đầy nếp nhăn, nhỏ giọng.
“Không nói về cháu, không nói về cháu, cháu làm rất tốt, bọn họ không biết tầm quan trọng.”
“An Ninh, cháu làm cho mọi người nhìn một chút, làm cho bọn họ mở mang tầm mắt.”
An Ninh đương nhiên không có ý kiến, cô lại tiếp tục chuyển động tay quay, ống nước bắt đầu chảy nước, mấy người dân trong thôn đều rất khiếp sợ.
“Thật sự ra nước.”
“Mẹ ơi, quá lợi hại.”
“Cái này có phải giống như giếng khoan hay không.”
“An Ninh, cô cũng quá lợi hại!”
“Ghê gớm a.”
“Phần mộ tổ tiên nhà ông An mạo khói xanh rồi.”
Người dân trong thôn khen ngợi giản dị như vậy, theo bọn họ nghĩ, An Ninh giống như một vị thần, tất cả tổ tiên cũng được nhờ ơn.
Người nhà họ An cũng giống như vậy, bọn họ vẫn luôn biết An Ninh đang làm cái gì đó, nhưng không nghĩ tới sẽ mày mò ra thứ lợi hại như vậy.
An Ninh được khen ngợi, vẻ mặt ngượng ngùng hiếm khi xuất hiện hiện lên trên gương mặt cô.
Cô thật sự đã làm một cái bể giếng lớn.
Nỗi xấu hổ của An Ninh tạm thời người ngoài chưa biết được, mấy người dân trong thôn nhìn đồ vật mới lạ, càng vui hơn vì giảm bớt được khô hạn.
Ở trong mắt của bọn họ, những vùng đất này là cội nguồn của họ, ngang với địa vị cùng tính mạng.
Tôn Đại Tráng kịp thời phát huy vai trò của đội trưởng, sắp xếp một nhóm người đi đào mương, cũng không cần đặc biệt sâu, chỉ cần có thể dẫn nước vào trong đất là được.
Mặc dù rất nhiều nước sẽ thấm vào mương, nhưng sau khi đạt tới độ bão hòa nhất định, sẽ đi vào trong đất luôn.
Còn có mấy người, đứng ở phía sau An Ninh, chuẩn bị tiếp quản để xoay tay quay kia, đảm bảo tính ổn định của dòng nước.
Giang Hạ cũng ở trong đó, ai bảo anh vẫn luôn là một người làm việc lành nghề đâu.
An Ninh nhìn thôn dân ở trước mắt, khí thế ngất trời bắt đầu chuyển động, cô cảm nhận được bầu không khí nhiệt tình, trong lòng cũng có vài phần nhiệt huyết.
Làm việc!
Cô vươn tay, chuẩn bị đụng tới tay quay.
“Dừng tay ———”