“Gâu gâu!”
Đại Hoàng đột nhiên lên tiếng, khiến An Ninh nhìn theo, dùng tinh thần lực vuốt ve Đại Hoàng.
Giang Hạ chỉ thấy Đại Hoàng lộ ra vẻ mặt đặc biệt nịnh nọt liền chạy đến bên cạnh An Ninh.
Anh chớp mắt nghi ngờ, không sai, chính là nịnh nọt.
Chó còn biết nịnh nọt sao?
“Đại Hoàng nhà anh thật thú vị.”
“Ha ha... Tôi cũng là lần đầu tiên phát hiện.”
Giang Hạ trả lời, anh cũng đã không còn nhận ra Đại Hoàng trước mắt nữa.
“Đại Hoàng, đi thôi!”
Giang Hạ tăng tốc, anh có thể nhìn thấy An Ninh đang huấn luyện An Quốc Minh, anh không rảnh mà đi chậm ở phía sau.
“Ử ử ử.”
Đại Hoàng phát ra âm thanh uất ức, Giang Hạ giận dữ trừng mắt nhìn An Ninh.
“Mau lên! Mày phải ở nhà trông chừng ông nội.”
Đại Hoàng chắc là đã nghe hiểu, miễn cưỡng cọ vào người An Ninh, chạy theo Giang Hạ.
Nó vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn An Ninh, làm An Ninh rất muốn cười.
“Anh hai, đi thôi, nhanh lên.”
An Ninh vừa hét xong, cô phát hiện phía sau không có động tĩnh gì, quay đầu lại thì thấy An Quốc Minh hai tay chống nạnh, thở hồng hộc.
“Em gái, em có thể đừng gọi anh giống như gọi Đại Hoàng được không?”
“Có sao?”
“Có!”
An Ninh mím môi, trong mắt có ý cười hỏi: “Vậy em gái Đại Hoàng có ý gì?”
An Quốc Minh vốn dĩ rất tự tin đột nhiên nhớ tới việc đánh nhau trên núi lần trước.
Cảm giác duy nhất của anh ấy lúc này chính là không cần chọc tức em gái mình.
Cô quá thông minh, có thể nhớ mọi thứ, điều đó có nghĩa là cô có thể mang thù.
“Ha ha... Thực ra em và Đại Hoàng rất hợp nhau.”
An Quốc Minh mỉm cười vượt qua An Ninh, tiếp tục chạy, dùng hết sức chạy.
An Ninh ở phía sau che miệng cười thầm, đi theo An Quốc Minh ở phía trước, chạy ba vòng, hai người cùng nhau trở về nhà.
Ăn sáng xong, An Ninh cùng An Tam Thành và An Quốc Khánh ra ruộng.
Lúc này mặt trời đã lên cao, cũng đang làm đúng nhiệm vụ là làm nhiệt độ lên cao.
“Hôm nay trời nóng quá, mặt đất có hơi khô hạn.”
“Không ổn rồi, nhìn trời như thế này hình như cũng sẽ không có mưa.”
Lời của An Tam Thành và An Quốc Khánh, An Ninh tự nhiên nghe được, cô cũng rất để bụng.
Hôm nay cô phải đi tìm đội trưởng để tìm hiểu tình hình cụ thể và chuẩn bị tưới nước.
Sau khi An Ninh tìm được Tôn Đại Tráng, cô nhận được công cụ, cũng không có đi, mà đứng ở một bên nhìn Tôn Đại Tráng.
Tôn Đại Tráng cũng không biết tại sao, ông ta lại hiểu được.
“Ông Lưu, ông tự làm trước đi.”
Nói xong, Tôn Đại Tráng liền đến bên cạnh An Ninh.
“Có chuyện gì sao? Cháu nói đi.”
Đôi mắt của An Ninh lấp lánh, giơ khóe môi lên.
“Cháu muốn hỏi một chút, thời tiết khô hạn thì chúng ta nên làm gì tiếp?”
Tôn Đại Tráng cầm mũ rơm trong tay, không ngừng quạt gió, có vài phần thông minh nói: “Cháu nhìn xem, chú thấy chắc chắc là có điều gì đó không ổn.”
Đây là kinh nghiệm mà ông ta tích lũy được sau vài lần.
“Bầu trời xấu như thế này, chờ hai ngày nữa, mà không có mưa, chỉ có thể gánh nước để tưới ruộng, không thể thiếu nước vào thời điểm này.”
Tôn Đại Tráng cũng buồn, nhưng đâu có biện pháp gì, bọn họ đều dựa vào trời để ăn cơm.
An Ninh nhìn đồng ruộng ở nơi xa, tiếp tục hỏi: “Có thể dùng nước trong mạch nước ngầm không? Có thể đào giếng hay không?”
Trong nhà cô có một cái giếng, lợi dụng nguyên lý áp suất, hút nước ngầm lên.
“An Ninh à, trong thôn của chúng ta không có nhiều giếng khoan lắm, vẫn còn có không ít người đều dùng nước ở trong sông, còn có người đi gánh nước từ giếng khoan đầu thôn kia, thì lấy tiền từ đâu ra để đào giếng lớn trong lòng đất đây chứ.”
Tôn Đại Tráng nói xong, làm cho An Ninh kinh ngạc.
Hoá ra nhà của cô vẫn là gia đình giàu có ở trong thôn, đây cũng là tin tức mới.
“Đội trưởng, cháu đã làm một máy bơm nước nhân tạo, có thể sắp xếp cho người ở trong sông không ngừng lấy nước, để nước chảy vào mương, hoặc là tạm thời chạy vào những con mương tạm bợ.”
Tay quạt mũ rơm của Tôn Đại Tráng đều dừng lại, ánh mắt dừng ở trên người An Ninh.
“Cái gì? Bơm gì?”
“Máy bơm nước, chỉ là sẽ cần đến sức người vẫn luôn chuyển động, múc nước từ trong sông lên, tạo ra một dòng chảy liên tục không ngừng chảy ra.”
An Ninh nói đến đây có hơi xấu hổ, cô cũng không nghĩ tới chính mình lần đầu tiên làm máy móc, còn không cần sử dụng điện.
“Còn có thứ này sao? Cháu, sao cháu làm được?” Tôn Đại Tráng không tin lắm, cái vấn đề này vừa nghe liền thấy không liên quan gì với người dân ở trong thôn của bọn họ.
“Cháu nhìn trong sách, lại nhìn giếng khoan, liền làm ra tới.”
Vẻ mặt Tôn Đại Tráng như đang táo bón, nhìn xem thôi đều có thể làm ra được sao?
Mỗi ngày ông ta đều nhìn, sao không thấy làm ra được đâu.
“An Ninh, chú phải nhìn xem cái đó, cái bơm gì đó của cháu ở đâu?”
“Ở nhà.”
An Ninh đưa Tôn Đại Tráng về nhà.
Hai người bước đi trong im lặng, sau khi tới nhà họ An, Tôn Đại Tráng thấy máy bơm nước như trong lời của An Ninh.
“An Ninh, chú chưa từng đọc sách, nhưng cái thứ này nhìn thế nào cũng không giống đồ có thể sử dụng được.”
“Lại nói tiếp, cái này của cháu bị nát rồi.”
Nát sao?
An Ninh nhìn linh kiện chưa được lắp đặt nằm rải rác ở trên mặt đất, cô mở miệng giải thích nói: “Cháu cần dựa vào những vị trí khác nhau của con sông, tiến hành điều chỉnh, cho nên cần phải tới bờ sông mới có thể lắp đặt.”
“A...... Chú còn tưởng rằng nó bị hỏng rồi chứ.”
An Ninh lấy một cái sọt ở trong nhà, cất một đống linh kiện vào, lại cầm một cái rổ, cất những cái còn lại đi.
Tôn Đại Tráng cũng giúp đỡ cõng một số bộ phận, hai người đi về phía bờ sông.
Tôn Đại Tráng hiểu rõ địa hình, chọn một nơi phù hợp để bơm nước nhất, nơi có địa hình có thể tưới nhiều nơi nhất.
“Đội trưởng, ở chỗ này sao?”