An Ninh thả tay xuống, mở miệng nói: “Đội trưởng, máy móc có thể dỡ ra mang về nhà.”
Tôn Đại Tráng không nghĩ tới chuyện này, nhưng ông ta vội vàng hỏi: “Gỡ ra xong, ngày mai còn có thể lắp lại không? Có phải không tốt lắm không?”
“Không hề, đúng lúc rửa sạch một chút nước bùn bên trong linh kiện. Ngày mai sẽ dùng tốt hơn.”
Dùng tốt hơn sao?
Vậy còn suy nghĩ gì nữa.
Mọi người vây quanh An Ninh, nhìn An Ninh dỡ linh kiện ra, gỡ ra từng cái linh kiện.
“An Ninh, buổi tối đi ngủ, cần phải để thứ này vào trong phòng, không thể đặt ở bên ngoài, biết chưa?”
“Biết rồi.”
An Ninh đồng ý, Tôn Đại Tráng vẫn chưa yên tâm, lại dặn dò An Tam Thành, lúc này mới xong.
Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, An Ninh mang theo linh kiện, đi về nhà.
Mới vừa vào sân, đã nghe được một mùi thơm, thơm đến mức bụng của cô lập tức kêu rột rột.
“Mẹ, mùi gì vậy?”
Lâm Thúy Hoa mặc tạp dề, đứng ở cửa nói: “Còn có thể là gì nữa, thịt đó.”
“Em trai của con trở về sớm, mua ít thịt.”
Lâm Thúy Hoa xoay người vào nhà, tiếp tục nấu cơm.
An Quốc Bình ở trong sân, sau khi kêu một tiếng chị, có chút tranh công nói: “Chị, em tiêu hết hai đồng tiền, mua hai cân thịt, còn dư lại thì mua nước tương, còn mua một chút đường trắng.”
“Mẹ nói sẽ làm thịt kho tàu cho chúng ta ăn.”
Hai đồng tiền, có thể làm được nhiều chuyện như vậy sao?
Từ khi An Ninh đi tới nơi này, còn chưa tự mình đi mua đồ, lần trước đi mua nhựa là đi thẳng đến chỗ cần đến, cũng chưa nhìn cái gì khác.
Cô dùng sức ngửi một ít mùi hương ngọt ngào ở trong không khí, cùng với mùi hương của thịt, đột nhiên trong mắt hiện lên hứng thú.
Ngày mai, thật ra có thể đi trên trấn nhìn xem.
Cô không phải vì đồ ăn, mà là vì mua quà cảm ơn Giang Hạ.
Không sai, chính là như vậy.
An Ninh vui vẻ đưa ra quyết định, nhìn thấy An Quốc Bình ở phía trước, theo thói quen đút tay vào túi.
Ừm? Thay quần áo rồi.
“Chờ chị một lát.”
An Ninh chạy vào nhà, một lúc sau lại đi ra ngoài.
“Cầm lấy, khi nào xài hết thì nói với chị.”
Nhưng An Quốc Bình ở đối diện lại không đưa tay ra, mà đưa hai tay ra sau lưng, trên mặt là vẻ mặt cầu xin.
“Chị, chị ruột của em ơi, em xin chị đừng đưa tiền cho em, em thật sự không biết mua gì cả.”
“Sáng nay vào lớp em rất mất tập trung, lúc nào cũng nghĩ đến hai đồng tiền đó, nhiều tiền quá, em không yên tâm.”
An Ninh chăm chú nhìn An Quốc Bình, cau mày.
“Em trai, tố chất tâm lý của em quá kém, em cần phải tăng cường luyện tập.”
Nói xong, An Ninh lấy từ trong túi ra thêm một tờ năm đồng tiền.
Cô nắm lấy tay An Quốc Bình, đập sáu đồng tiền vào lòng bàn tay cậu ấy.
“Xài đi, xài hết thì chị lại cho em.”
An Quốc Bình cúi đầu nhìn số tiền trong tay, sau đó lại ngẩng đầu nhìn An Ninh đang xoay người rời đi.
Cái này là cái gì?
Cậu ấy thật sự nghi ngờ vừa rồi bản thân chưa giải thích rõ ràng, tại sao lại cho nhiều hơn!
Về phần An Ninh, cô thực sự không biết phải đối xử với An Quốc Bình như thế nào, bởi vì những người khác trong nhà đều lớn tuổi hơn cô.
Chỉ có An Quốc Bình nhỏ tuổi hơn cô, trong mắt An Ninh, người nhỏ tuổi hơn cô phải được cô bảo vệ.
Trước mắt, ngoài việc cho tiền, An Ninh vẫn chưa tìm ra cách nào tốt hơn.
Về kết cục An Quốc Bình bị vào ngồi tù ở kiếp trước, An Ninh tin chắc rằng điều đó sẽ không xảy ra ở kiếp này.
An Ninh đi vào phòng bếp nhìn một vòng, phát hiện nắp nồi đã đậy kín, không nhìn thấy gì cả.
Cô dứt khoát đi ra sân sau, bởi vì Lâm Thúy Hoa nói dưa chuột ở sân sau có thể ăn được rồi nên bảo cô tìm hai quả.
An Ninh cẩn thận nhớ lại ký ức của nguyên chủ, đại khái biết được loại thực phẩm nào có thể ăn được.
Về phần ký ức của Miêu Tiểu Hoa, cô căn bản không có tiếp thu, chỉ là lấy ra một ít thông tin, còn lại cô đập nát hết.
An Ninh cẩn thận tìm kiếm xung quanh giàn dưa chuột và cuối cùng cũng tìm được một quả.
Cô đưa tay ra hái nó với vẻ mặt vui mừng.
“A —— còn có gai.”
Quả dưa chuột cỡ lòng bàn tay được bao phủ bởi những chiếc gai cứng.
Ngay cả phần cuống của quả dưa chuột cũng có một vòng gai nhỏ.
An Ninh thêm tinh thần lực vào tay, sau đó hái dưa chuột, cô lại hái thêm hai quả dưa chuột rồi cầm ba quả dưa chuột vào nhà.
Vừa bước vào bếp đã nghe thấy chị dâu cả nói: “Bỏ xuống nhanh, em có đau tay không?”
“Em không sao đâu.”
An Ninh bỏ dưa chuột vào cái chậu nhỏ mà chị dâu cả bưng tới, chị dâu cả mang đi rửa.
An Ninh nhìn chị dâu cả, có chút sợ chị dâu cả bị đâm vào tay, vừa định bước tới giúp đỡ, liền nhìn thấy anh cả An Quốc Khánh đi tới, cầm cái chậu đi ra ngoài.
Anh ấy dùng hai bàn tay to rửa dưa chuột trong nước hai ba lần rồi đưa cho chị dâu cả, như là một chuyện rất bình thường.
Chị dâu cả nhận lấy cái chậu với nụ cười trong mắt rồi tiếp tục chuẩn bị bữa tối.
An Ninh im lặng nhìn hai người bọn họ ân ái, dứt khoát cầm một chiếc ghế nhỏ ngồi ở cửa sau, trong tay cầm một cuốn tập, đang vẽ thứ gì đó.
“Ăn cơm thôi!”
Lâm Thúy Hoa gọi một tiếng, An Ninh vội vàng đóng cuốn tập trong tay lại, mang trở về phòng.
Lúc An Ninh đi ra, Lâm Thúy Hoa đang múc thức ăn từ trong nồi lớn ra.
Những miếng thịt bóng bẩy có màu sẫm hơn ở những vùng mỏng hơn và săn chắc, màu nhạt hơn và gần như trong suốt ở những vùng béo hơn.
Hai cân thịt đương nhiên không đủ cho nhiều người như vậy trong nhà ăn nên Lâm Thúy Hoa đã bỏ rất nhiều khoai tây và một ít nấm khô vào trong đó.