Thật ra anh cả có cầm chiếc cuốc định phá nhà Miêu Tiểu Hoa, nhưng bị bác cả An ngăn cản.

Không thể từ có lý biến thành không có lý được.

An Ninh rất đồng ý với những gì bác cả An nói, nhưng cô vẫn phải nhận lại những gì mình xứng đáng nhận được.

Tôn Đại Tráng nghe vậy, nhỏ giọng kể cho An Ninh chuyện đã xảy ra ở đây.

“An Ninh, tìm cảnh sát không phải không được, Giang Hạ đó cũng nói sẽ làm chứng cho cháu, nhưng chú nói cho cháu biết, cho dù cảnh sát có đến thì bọn họ cũng không thể bắt được Miêu Tiểu Hoa.”

“Sau khi cháu ngất đi, cô ta đã sửa miệng, nói rằng cô ta vô tình bị vấp ngã, không phải cố ý, chuyện này cũng không dễ giải quyết.”

Tôn Đại Tráng ngẩng đầu liếc nhìn An Ninh, tiếp tục nói: “Không phải chú cản cháu, chỉ là nói với cháu có lẽ sẽ vô dụng, trong lòng cháu phải có chuẩn bị.”

An Ninh mỉm cười, gật đầu, không có một chút không kiên nhẫn.

“Cảm ơn đội trưởng, cháu cũng không trông cậy vì chút chuyện này mà có thể bắt được Miêu Tiểu Hoa.”

Tôn Đại Tráng lập tức hiểu ra An Ninh đã có kế hoạch của mình.

“Vậy thì được, cháu tự mình xử lý đi.”

An Ninh cảm ơn rồi quay người đi tìm Giang Hạ.

Giang Hạ đang làm việc ở ngoài ruộng, hôm qua nghe nói An Ninh đã về, hôm nay ra ruộng làm còn đặc biệt đi tìm cô.

Anh vẫn đang nghĩ đến việc cạnh tranh với An Ninh.

“Giang Hạ.”

“Tìm ông đây để làm nhân chứng cho cô à?”

Giang Hạ tức giận nhìn An Ninh, nhưng An Ninh lại lắc đầu.

Lẽ nào mình đoán sai rồi? Giang Hạ bắt đầu nghi ngờ chỉ số thông minh của mình.

“Ông đây là ai? Ngày hôm đó anh ta cũng ở đó sao?”

Giang Hạ cảm giác như trong miệng đầy bánh bao nghẹn ở cổ họng, lên không được xuống cũng không được, rất khó chịu.

“Ông đây chính là tôi!” Giang Hạ trợn to hai mắt, nhưng anh không khó xử An Ninh.

“Yên tâm, làm chứng cũng không có vấn đề gì, tôi đây rất nhiệt tình giúp đỡ người khác.”

An Ninh chợt hiểu ra nhìn Giang Hạ, thì ra “ông đây” chính là biệt danh của anh.

“Cảm ơn anh đã giúp đỡ, nhưng nhiệt tình giúp đỡ người khác không thích hợp với anh, ngày đó anh căn bản không muốn cứu Miêu Tiểu Hoa.”

Nói đến đây, An Ninh nghĩ rằng Giang Hạ chắc là muốn cứu cô, cô nên chuẩn bị một món quà cảm ơn anh.

“Nói nhảm! Tôi nói tôi nhiệt tình giúp đỡ người khác, cô ta lại không phải người khác, tại sao tôi phải giúp cô ta!”

“Cô cho rằng tất cả mọi người đều ngốc nghếch tốt bụng như cô sao!”

Giang Hạ kiêu ngạo hất đầu, cầm cái cuốc trong tay phát ra tiếng kêu leng keng.

Đầu óc của “nai con” không bằng anh nên anh thắng ván này.

Nghĩ như vậy, Giang Hạ càng làm việc hăng hái hơn.

An Ninh không hề biết Giang Hạ đang bí mật tranh tài với cô, thậm chí còn đang tính toán chút chuyện.

Sau khi xác nhận Giang Hạ sẽ hỗ trợ cô, cô quay người đi đến đại đội, gọi điện thoại, báo cảnh sát.

Sau khi An Ninh báo cảnh sát xong, liền đi lấy dụng cụ rồi đi làm việc trước, thực sự không lãng phí một chút thời gian nào.

Nhưng khi đào cái đầu tiên, cô cảm thấy có gì đó khác lạ, mặt đất hơi cứng.

Đang thiếu nước.

Cô hôn mê năm ngày, chiếc máy bơm nước cô định làm vẫn chưa xong, xử lý Miêu Tiểu Hoa xong cô phải về nhà làm xong cái đó mới được.

Hơn một tiếng sau, trong sân có tiếng ồn ào.

“Ôi mẹ ơi, sao cảnh sát lại đến đây?”

“Đó chính là An Ninh, ở đằng kia.”

Hai cảnh sát đạp xe đến thôn này hỏi thăm An Ninh, có người đưa họ tới.

Lúc đầu đa số mọi người đều cho rằng An Ninh phạm tội.

An Quốc Khánh ném cuốc xuống bỏ chạy, ưỡn ngực lớn tiếng ngăn chặn trước người An Ninh.

“Là tôi làm! Chuyện này không liên quan gì đến em gái tôi!”

Hai cảnh sát đến xử lý sự việc quay mặt nhìn nhau.

Một người lớn hơn vươn tay, vỗ vai An Quốc Khánh nói: “Chuyện của vị đồng chí này đợi một lát chúng tôi sẽ xử lý sau, chúng tôi tìm đồng chí An Ninh trước, là cô ấy đã báo cảnh sát để bắt người khác.”

“Anh cả, là em báo cảnh sát để bắt người khác.”

An Ninh và cảnh sát gần như đồng thời nói ra, An Quốc Khánh ngơ ngác nhìn xung quanh, gãi đầu cười lớn.

“Tôi nói đùa thôi, các người nói đi, các người nói đi.”

An Tam Thành liếc nhìn An Quốc Khánh, lắc đầu thật mạnh, An Quốc Khánh hiểu ý đứng sang một bên.

“Hai vị xin chào, tôi chính là An Ninh. Tôi là người đã gọi cảnh sát vì năm ngày trước Miêu TiểuHoa đã đẩy tôi xuống sông, tôi có nhân chứng.”

An Ninh nói xong lời, người dân trong thôn mới ý thức được, thì ra cô muốn tố cáo Miêu Tiểu Hoa.

Nhưng nghĩ lại cũng có lý, An Ninh suýt chút nữa thì mất mạng rồi.

Hai vị cảnh sát nói chuyện với đội trưởng Tôn Đại Tráng vài câu, rồi lại đi tìm đương sự Miêu Tiểu Hoa, dự định xử lý việc này ở ngay ngoài đồng.

Sau khi Miêu Tiểu Hoa tới, cô ta cố gắng ngụy biện và khẳng định mình bị trượt chân nên bị ngã.

Về phần Giang Hạ, ngược lại kiên định nói, Miêu Tiểu Hoa đưa tay đẩy, nhưng khoảng cách có chút xa, nên Miêu Tiểu Hoa gặp sự cố ngoài ý muốn cũng không phải là không có khả năng.

Vấp ngã, theo bản năng đưa tay ra cứu mình và vô tình đẩy An Ninh là hoàn toàn có lý.

“Đồng chí An Ninh, bây giờ không có đủ bằng chứng để chứng minh chuyện này.”

An Ninh đã sớm dự đoán được kết quả này, cô nói: “Được rồi, tôi không có bằng chứng nào chứng minh lời cô ta nói, nhưng Miêu Tiểu Hoa đẩy tôi xuống sông là sự thật, tôi đã nằm viện năm ngày, mấy lần cận kề sống chết cũng là sự thật.”

“Miêu Tiểu Hoa phải bồi thường chi phí nằm viện cho tôi, chắc là không có vấn đề gì phải không? Tôi cũng không cần nhiều, đây là hóa đơn của bệnh viện, cứ thanh toán theo như trên là được.”

An Ninh đưa tay lấy ra hai phần hóa đơn, một cái là bệnh viện ở thị trấn, một cái là bệnh viện huyện, cảnh sát ở phía đối diện vừa nhìn, liền hiểu ra dụng ý của An Ninh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play