Lăn lộn một ngày trời, cơ thể An Ninh cũng hơi mệt mỏi rã rời, đặc biệt là tinh thần lực có phần kiệt sức.

Cô trở về phòng, nằm trên giường và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, An Ninh thức dậy hơi muộn.

Vừa mở mắt ra, cô đã nghe thấy có người đang nói chuyện ở cửa.

“Sao còn không dậy? Không phải có chuyện gì đấy chứ?”

“Mẹ, không sao đâu, chắc là vì hôm qua đi lại nhiều quá nên em ấy mệt mỏi.”

Lời nói của An Quốc Minh không làm Lâm Thúy Hoa yên tâm mà thay vào đó, bà ấy liếc xéo nhìn An Quốc Minh.

“Cái đồ không có lương tâm, con có biết đau lòng cho em gái của con không.”

An Ninh ở trong phòng nghe thấy như vậy, nhìn lên mái nhà, khóe môi nhếch lên.

Về nhà thật tốt.

“Mẹ, con không sao, con dậy ngay đây.”

An Ninh hét lên một tiếng, Lâm Thúy Hoa lập tức đáp lại: “Ừ, vậy con mau dậy đi, lát nữa sẽ có người đến đây, đừng để lúc người ta tới con vẫn còn trên giường ngủ.”

Rõ ràng là rất lo lắng, nhưng cứng miệng nhất quyết không chịu thừa nhận.

Lâm Thúy Hoa xuay người, vội vàng lấy cơm cho An Ninh, ăn một miếng nóng hổi.

An Ninh ở trong phòng, lắc đầu cười.

Sau khi đứng dậy, cô gấp chăn ga gối đệm, cất vào tủ rồi kéo rèm ra.

“Khó sử dụng quá, cần phải sửa lại.”

Mỗi lần An Ninh mở rèm cửa đều phải cẩn thận từng ly từng tí.

Thứ nhất, sức lực cô khỏe, thứ hai là tấm màn chỉ có vài vòng sắt nhỏ trên một sợi dây rất mỏng, rất sáp, không mượt mà.

An Ninh cuộn rèm lại, thắt nút lại là xong.

Cô ngồi ở mép giường, chuẩn bị mang giày, khi cúi xuống lấy giày, cô kêu lên một tiếng.

Theo thói quen, cô chạm vào những chiếc gai nhỏ nhọn trên chiếu, An Ninh bình tĩnh rút chúng ra, cô thực sự đã quen rồi.

An Ninh ăn mặc chỉnh tề, mở cửa đi ra ngoài.

“Mau ăn cơm đi, lát nữa hai chị dâu họ nhà bác cả của con sẽ tới đây.”

“Dạ, con đi vệ sinh trước.”

An Ninh nói xong liền chạy ra ngoài, quyết định rửa tay, rửa mặt xong thì quay lại chuẩn bị ăn cơm.

Cả nhà chỉ còn cô là chưa ăn, những người khác đã ăn xong từ lâu, những người cần làm việc đã đi ra đồng làm việc.

“Uống hết bát cháo gạo kê nhỏ đi, bác con sáng sớm đặc biệt mang tới cho con, còn mang rất nhiều trứng gà.”

Lâm Thúy Hoa lại đặt xuống hai cái bát, một cái đựng trứng luộc và khoai lang, một cái là nước đường đỏ để bồi bổ cho An Ninh.

Trong mắt người thường, gạo kê, trứng gà và đường đỏ là ba báu vật, ai ăn thì sẽ bổ.

“Mẹ yên tâm, con sẽ ăn hết.”

An Ninh một mình ăn cơm, trong khi Lâm Thúy Hoa không lãng phí thời gian, cùng chị dâu Chu Quế Phân làm việc trên máy may.

Lần này hai người mỗi người một cái, tốc độ nhanh hơn.

Không những vậy, An Quốc Minh cũng ngồi lên một cái máy, còn làm khá tốt.

An Ninh còn chưa ăn xong, ngoài cửa đã có người đi tới, trong lúc nhất thời An Ninh không phân biệt được rõ ai là ai.

“Mẹ, có người tới.”

Cô vừa hét lên, Lâm Thúy Hoa lập tức đi ra, bước vài bước tới, vừa trò chuyện vừa cười đùa với người lớn tuổi ở phía trước mặt.

An Ninh ở trong phòng cũng đặt bát xuống và chào hỏi.

“Bác gái, chị dâu cả, chị dâu thứ hai.”

An Ninh gọi người, người đối diện hỏi thăm sức khỏe của An Ninh, sau khi chào hỏi xong liền vào chủ đề chính.

Ba người theo Lâm Thúy Hoa học hỏi trước, học xong mới bắt tay vào làm việc.

Mấy người rất nhanh liền quen tay, đặc biệt là chiếc máy may, rất là hiếm lạ.

Công việc ở nhà bắt đầu làm lên, An Ninh ăn cơm xong, nói với mọi người một tiếng rồi đi ra ngoài.

An Ninh đi ra ngoài, dọc theo đường đi gặp một số người dân trong thôn, một đường cô đều nói rằng tôi không sao, tôi ổn.

“Nhiệt tình quá.”

An Ninh vẫn có chút không thoải mái với phong tục như vậy, ở Tinh Tế, cô gần như không tiếp xúc với những người khác ngoại trừ giáo viên và đối thủ để luyện tập chiến đấu.

Ngay cả khi tiếp xúc, ở Tinh Tế cũng không có bầu không khí như vậy.

Từ nhà An Ninh đến nơi làm việc, An Ninh ngoan ngoãn cười, rất lễ phép, không khiêm tốn cũng không hống hách và rất được người dân trong thôn yêu mến.

An Ninh tìm được vị trí làm việc của Tôn Đại Tráng, nhanh chân bước tới.

“Đội trưởng.”

“Sao cháu không ở nhà thêm hai ngày nữa? Gấp gáp đi làm làm gì?”

“Cháu không sao rồi, cháu không làm việc thì thấy khó chịu.” Lời nói của An Ninh được Tôn Đại Tráng nhận đồng.

“Được rồi, cháu tìm chú có việc gì?”

An Ninh bước tới nói: “Cháu chuẩn bị đi báo cảnh sát bắt Miêu Tiểu Hoa, nên cháu nói với chú một tiếng trước.”

Cô biết được từ An Quốc Minh, mọi người trên dưới nhà họ An đều bận rộn chăm sóc lo lắng cho cô, nên không có thời gian để giải quyết chuyện của Miêu Tiểu Hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play