Vốn dĩ cô định giúp đỡ trước rồi mới mở miệng làm việc, có đi có lại công bằng hơn.
Hiện tại, ngược lại cô cảm thấy có chút xấu hổ.
Trong lòng nghĩ có chút xấu hổ, nhưng trên thực tế trong hành động, An Ninh vẫn thẳng bước tiến lên một cách thẳng thắn.
“Xưởng trưởng Lý, tôi muốn mua vài phiếu máy may và một số loại vải dệt của ông, ông có không?”
Xưởng trưởng Lý bưng chén trà còn chưa uống ngụm nước nào trong miệng đã đặt tách trà xuống, mỉm cười nhìn An Ninh.
“An Ninh, cô thực sự rất đặc biệt.”
Xưởng trưởng Lý đối với tính cách đi thẳng vào vấn đề của An Ninh, không những không tức giận mà ngược lại còn rất thích.
Ông ta thậm chí còn cảm thấy rằng nếu mọi việc được xử lý như thế này ở bất cứ nơi nào thì hiệu suất chắc chắn sẽ cao.
“Cảm ơn.”
Lời cảm ơn của An Ninh khiến xưởng trưởng Lý bật cười.
“Được rồi, cô đợi một chút, tôi sẽ gọi điện hỏi.”
“Cảm ơn ông.”
Tiếp theo, trong phòng là âm thanh xưởng trưởng Lý gọi điện thoại, ông ta đang tìm phiếu máy may cho An Ninh.
“Được rồi, tôi tìm được cho cô năm phiếu, có đủ không?”
“Đủ!”
An Ninh đứng dậy cảm ơn xưởng trưởng Lý.
“Cám ơn ông.”
Nói xong, An Ninh cảm thấy có chút xấu hổ vì được giúp đỡ nên dứt khoát hỏi: “Tôi có thể đến nhà xưởng của ông xem thử được không?”
“Nhà xưởng? Được thôi, cô muốn xem thì xem.”
Xưởng trưởng Lý dẫn An Ninh tham quan một vòng nhà xưởng, An Ninh đã xem xét rất kỹ và quan sát cẩn thận từng khâu.
An Ninh xem xét một cách nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi xưởng trưởng Lý chỉ có thể đi theo cô, lần đầu tiên làm ra vẻ như một người cấp dưới đi theo sau, không dám nói lời nào quấy rầy.
An Quốc Minh thậm chí không được nói chuyện, ba người đều trong tình trạng như vậy, đến nỗi tất cả công nhân trong nhà xưởng đều cho rằng An Ninh là con gái của lãnh đạo nào đó?
An Ninh nhìn quanh nhà xưởng rồi cùng xưởng trưởng Lý ra ngoài.
“Xưởng trưởng Lý, máy móc sản xuất vải dệt trong xưởng đều như thế này à?”
“Đúng vậy, xưởng dệt của chúng tôi còn có thể làm được gì?” Xưởng trưởng Lý dẫn hai người đi lấy phiếu máy may, trong khi An Ninh tiếp tục đặt câu hỏi.
“Vậy vải của các người dùng để làm gì?”
“Rèm cửa, ga trải giường, quần áo, còn có cặp sách, không phải tất cả đều hữu dụng sao?”
Ba người đã đến trước cửa văn phòng.
“Còn những chỗ khác thì sao?”
“Chỗ khác nào nữa?”
Xưởng trưởng Lý đã đi tới phía sau bàn làm việc, đếm số phiếu máy may trên bàn, đúng năm tờ, ông ta đưa cho An Ninh.
“Cho cô, trong huyện có bán đó, mua xong các người có thể đi theo xe tải của nhà máy chúng tôi trở về, tôi đã sắp xếp cho cô hết rồi.”
“Còn vải, hai người tự mình chọn đi.”
Xưởng trưởng Lý suy nghĩ thật là chu đáo, trong lòng An Ninh thật lòng cảm kích.
“Cám ơn ông.”
“Không có gì, không có gì, tôi mới là người phải cảm ơn cô, lần trước cô đã giúp tôi một chuyện lớn.”
An Ninh khẽ mỉm cười, không nói gì, nhưng trong đầu cô lại có dự định khác.
An Ninh cũng không tiếp tục làm phiền xưởng trưởng Lý, cô dẫn An Quốc Minh đến nhà kho chọn vải, như cũ vẫn là vải dệt có chút tì vết, giá thành rẻ hơn một nửa lại còn nhiều.
Chọn vải xong, An Quốc Minh đi mua máy may, trong khi An Ninh đi dạo quanh nhà xưởng và trò chuyện rất lâu với mọi người ở đó.
Sau khi trò chuyện, cô đến trạm thu gom phế liệu cách đó không xa và mua một đống thứ mà người khác không muốn chỉ với giá 5 đồng tiền.
Không những vậy, cô còn mua thêm một miếng nhựa lớn và một cái ống.
Khi An Quốc Minh quay lại, hai người tìm thấy chiếc xe do xưởng trưởng Lý sắp xếp, lần này ân huệ càng lớn hơn.
Bởi vì gần như là một chiếc xe trống.
Cuối cùng, chiếc xe tải lớn kéo theo năm chiếc máy may, còn có vài túi vải lớn, trên đường đi đón Lâm Thúy Hoa và Chu Quế Phân từ bệnh viện về thị trấn Tam Hợp.
Lái xe khoảng ba tiếng, khi xe đến thị trấn Tam Hợp thì trời đã tối.
Như cũ là đi tới đoạn không thể đi được xe vào, thì bọn họ xuống xe dỡ đồ xuống, Lâm Thúy Hoa trở về gọi An Tam Thành và những người khác, còn An Quốc Minh thì đi gọi gia đình nhà bác cả.
Với năm chiếc máy may, nếu nhà họ An tự mình làm là điều không thực tế, tìm đến nhà của bác cả là điều tự nhiên nhất.
An Ninh không có ý kiến gì về việc này.
Nửa đêm, nhà họ An đi đi về về hai chuyến, cuối cùng cũng dọn xong.
Lúc này bác cả An dẫn theo ba người con trai đều đang ở nhà họ An.
Căn phòng phía Tây của nhà họ An không thể chứa nhiều người như vậy, ba người con trai của bác cả An đều phải ở phòng bếp, trong phòng chỉ còn lại những người quan trọng nhất.
Đó là An Tam Thành, bác cả An, An Ninh, còn có Lâm Thúy Hoa.
Về phần An Quốc Minh, anh ấy đang ngồi xổm ở trước cửa phòng phía Tây.
“An Ninh, bác sĩ nói con thật sự khoẻ rồi sao? Có kê thuốc gì không?”
“Con thật sự không sao, bác sĩ đã kiểm tra mấy lần, cũng không có kê đơn thuốc gì cả, cũng không cần uống thuốc.”
An Ninh nói xong. An Tam Thành và bác cả An liên tiếp gật đầu, không sao thì tốt, không sao thì tốt.
An Ninh không sao thì phải nói đến chuyện máy may.
“An Ninh, mấy cái máy may đó.”
An Ninh lập tức mở miệng, nói ngắn gọn, rõ ràng: “Mua máy may làm cặp sách để đem vào thành bán.”
“Con muốn tìm vợ của bác cả và hai chị dâu họ cùng chúng ta làm việc, con sẽ cung cấp vải và máy may, bọn họ làm một cái cặp sách chúng ta trả họ ba mươi xu.”
Ba mươi xu đối với An Ninh không nhiều, nhưng với ở trong thôn, thậm chỉ nhà máy ở thành phố, đã là cái giá cao rồi.
Một người mỗi ngày có thể làm khoảng bốn đến mười chiếc cặp sách, thu nhập từ một đến ba đồng tiền, một tháng là thu nhập từ ba mươi đến chín mươi đồng tiền.
Mức này ngang bằng hoặc thậm chí cao hơn mức lương của người dân thành phố.
“Cặp sách gì?” Bác cả An hoàn toàn không biết gì cả, nhưng ông ấy lại không đồng tình nói: “Làm việc thì làm việc, trả tiền gì chứ, làm đủ thứ trò.”
“Bác cả, ba cháu nói anh em ruột phải tính toán rõ ràng minh bạch, bất kể là làm việc cho ai, cháu đều phải đưa tiền, bác cả không lấy thì chỉ có thể đưa cho người ngoài thôi.”
Bác cả An nghe vậy, phải cho người ngoài? Vậy thì không được.
“Vậy được rồi.”
Hiện tại cũng đã muộn lắm rồi, hôm nay hai nhà cũng chưa có nói chi tiết, tạm thời cứ như vậy, mai rồi nói tiếp.