“Tôi nói mà, thì ra cô ở chỗ này chờ tôi! Tôi cũng không phải cố ý, tại sao tôi phải bồi thường tiền!”
Miêu Tiểu Hoa có chút càn quấy ồn ào, trong lòng cô ta luôn có một loại cảm giác không nên làm như vậy, nhưng không biết tại sao!
Mấy ngày nay ở nhà họ Trần, cô ta đều bị mọi người chán ghét, ngay cả Trần Minh Lượng cũng phớt lờ cô ta.
Cô ta không quan tâm đến người khác, nhưng Trần Minh Lượng thì không được, trong lòng cô ta luôn có ý nghĩ, Trần Minh Lượng rất quan trọng.
Làm một đứa thấp hèn ở nhà họ Trần, làm đủ mọi việc, ăn cơm ít nhất và phục vụ một đại gia đình, cô ta cũng tích lũy rất nhiều sự tức giận.
An Ninh âm thầm quan sát trạng thái của Miêu Tiểu Hoa, cô rất hài lòng.
“Hai đồng chí cảnh sát, hai người thấy cô ta như vậy thì tôi phải nên làm thế nào?”
Vị cảnh sát lớn tuổi tiến tới nói với Miêu Tiểu Hoa: “Cô đã đẩy An Ninh xuống sông, bằng chứng xác thực, nên bồi thường thì vẫn phải bồi thường, nếu không tôi chỉ có thể đưa cô về cục cảnh sát, cẩn thận điều tra rồi nói tiếp.”
Đương nhiên, Miêu Tiểu Hoa không muốn đến cục cảnh sát quay lại nhìn Trần Minh Lượng đầy mong đợi.
Trần Minh Lượng không muốn quan tâm, nhưng anh ta lại không thể thoát khỏi nó, đành phải căng da đầu tiến lên phía trước.
“Không phải là chúng tôi không đưa, chúng tôi thật sự không có tiền, hai trăm đồng tiền đã đưa cho An Ninh hết rồi, chúng tôi lấy đâu ra tiền nữa chứ!”
Cảnh sát lớn tuổi nghe vậy, ở giữa còn có chuyện gì nữa sao!
“Trước kia các người có xích mích à?”
Bị cảnh sát nhìn với ánh mắt nghi ngờ An Ninh lập tức hiểu ra dụng ý trong lời nói của Trần Minh Lượng, nhưng cô không thích cảm giác Trần Minh Lượng nói chuyện không rõ ràng như vậy.
Vì thế An Ninh chỉ vào Miêu Tiểu Hoa và Trần Minh Lượng nói: “Anh ta là vị hôn phu cũ của tôi, cô ta là tình nhân của anh ta, bọn họ đã ngoại tình vào ngày đáng lẽ là ngày cưới của tôi, làm tôi tổn thương, đã bồi thường tiền.”
Chỉ thấy cảnh sát nhíu mày lại, câu chuyện xưa này cũng đủ thú vị rồi.
Cuối cùng, với sự giúp đỡ của cảnh sát và Tôn Đại Tráng, Miêu Tiểu Hoa và Trần Minh Lượng phải viết giấy nợ cho An Ninh, nhưng trước khi giấy nợ được viết ra, nhà họ Trần cãi nhau muốn phân gia.
Cha của Trần Minh Lượng trầm ngâm một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.
Trước khi nhà họ Trần phân gia, Trần Minh Lượng và Miêu Tiểu Hoa bị tách ra ở riêng, để gánh nợ một mình.
Miêu Tiểu Hoa đối với chuyện này rất vui vẻ, chỉ là nhìn thấy khuôn mặt Trần Minh Lượng âm u, nên không dám lộ ra ngoài.
Nhưng cô ta nghĩ trở về ở giường đất dỗ một lát thì sẽ tốt thôi, đàn ông đều là như vậy.
Hiện tại, ngay từ đầu Miêu Tiểu Hoa còn đang nghi ngờ tại sao mình lại làm như vậy, nhưng dần dần cô ta không còn quan tâm nữa mà bắt đầu lợi dụng.
Giấy nợ được viết thành ba bản, An Ninh, Trần Minh Lượng và Tôn Đại Tráng mỗi người lấy một bản.
Cảnh sát rời đi, người dân trong thôn cũng quay lại làm việc, nhưng mà thời tiết như này thì khi nào mới mưa đây?
An Ninh không tiếp tục làm việc mà quay về nhà họ An, lấy một đống linh kiện ra để tiếp tục nghiên cứu.
Lúc này, mấy căn phòng ở nhà họ An chất đầy đủ loại vải, sau lại không đặt xuống được nữa nên vợ của bác cả và các chị dâu họ đã mang máy may về nhà mình, cắt vải rồi mang đi.
Vừa mang đi đã bị rất nhiều người trong thôn nhìn thấy, không khỏi tò mò đi lên hỏi.
Sau khi nghe ngóng xung quanh, mọi người mới biết là thằng hai của nhà họ An đang lăn lộn kiếm tiền.
Đây cũng là lý do thống nhất mà An Ninh yêu cầu, cô không muốn bị phân tâm bởi những chuyện khác, chỉ muốn yên ổn làm ruộng và gửi hạt giống về Tinh Tế.
Khi người dân trong thôn biết tin An Quốc Minh đã mua máy may và muốn làm ăn, cảm giác đầu tiên của bọn họ là sợ hãi.
Có thể làm ăn được không?
Sau đó Tôn Đại Tráng nói quả thực có chính sách từ trên xuống, trong thành có rất nhiều người làm ăn nên mọi người mới có chút yên tâm.
Sau khi yên tâm, bọn họ nhìn An Quốc Minh thế nào cũng cảm thấy thuận mắt.
An Quốc Minh vừa đi ra ngoài, liền có mấy người cô dì nói chuyện với anh ấy, hỏi anh ấy bao nhiêu tuổi, anh ấy định tìm một người vợ như thế nào.
Sự nhiệt tình này khiến An Quốc Minh tưởng mình vào nhầm thôn!
Suy cho cùng, trước đây anh ấy từng là tên “đầu trộm đuôi cướp” bị ghét nhất thôn.
Tối hôm đó, sau bữa tối, An Ninh dừng nghiên cứu những linh kiện lại.
Cô kéo An Quốc Minh và An Quốc Khánh cùng nhau học chữ.
“Hôm nay chỉ cần học hai trang này thôi, hai anh xem đi.”
An Ninh chỉ vào một trang từ điển, đọc theo thứ tự từ trên xuống dưới.
An Ninh đọc xong, cảm thấy hai người có thể một lần không nhớ nổi nên liền đọc lại một lần nữa từ sau ra trước.
Như vậy cũng được rồi, đã đọc hai lần rồi.
“Anh cả, anh hai, từ vựng mới hôm nay học, một từ viết mười lần, tối mai em kiểm tra.”
An Ninh một tay cẩm từ điển, một tay cầm cuốn tập, rời đi.
An Quốc Khánh ngơ ngác cầm cuốn tập, ngơ ngác quay đầu nhìn An Quốc Minh.
“Thằng hai, em gái vừa dạy chúng ta học chữ phải không?”
“Là dạy đi?”
An Quốc Minh cũng không chắc lắm.
“Đã dạy cái gì? Viết thế nào, em đánh vần cho anh một chữ, nếu không ngày mai anh không làm xong bài tập về nhà thì sao?
Khi nói chuyện An Quốc Khánh luôn cảm thấy có gì đó không đúng, liền cúi đầu lại gần An Quốc Minh.
“Thằng hai, em có cảm thấy rằng chúng ta có chút sợ em gái không?”
An Quốc Minh điên cuồng gật đầu, nhưng một chữ cũng không dám nói.
Tuy nhiên, hai người thực sự không nhớ được một từ nào nên đành phải đi tìm An Ninh lấy cuốn từ điển.