Sao anh lại nhảy xuống.

Ý của An Ninh là để cho Giang Hạ làm một nhân chứng, một nhân chứng thấy Miêu Tiểu Hoa đẩy cô rớt vào trong sông.

Cho dù không biết nguyên nhân, nhưng An Ninh biết không thể làm người vô tội chịu liên lụy, cô dùng tinh thần lực xoá nhanh hơn.

Trong lúc này, đầu của cô đau đến muốn nứt ra, ký ức của Miêu Tiểu Hoa, đâm lung tung ở trong đầu của An Ninh.

An Ninh chịu đựng đau nhức, túm Miêu Tiểu Hoa bơi về phía trước, đến nỗi để cho Miêu Tiểu Hoa chết ở trong sông, An Ninh chưa bao giờ nghĩ như vậy.

Thứ nhất là rất khó thoát thân nếu liên quan đến tính mạng con người, thứ hai là có đôi khi sống sẽ càng thống khổ hơn.

Trong sông, Giang Hạ bơi xuống phía dưới, An Ninh túm Miêu Tiểu Hoa bơi về phía trước.

Hai người còn nhìn nhau liếc mắt một cái, An Ninh rõ ràng thấy Giang Hạ không hiểu, thậm chí còn hơi khinh bỉ.

Có ý gì? Khinh bỉ cô làm cái gì?

An Ninh không hiểu, tiếp tục bơi về phía trước.

Giang Hạ di chuyển ở trong sông, bắt đầu bơi từ dưới lên trên, nhưng anh không chạm vào Miêu Tiểu Hoa, ngược lại là bơi tới bên cạnh An Ninh, vươn một bàn tay kéo cô.

An Ninh thấy Giang Hạ duỗi tay, còn tưởng rằng anh không bơi nổi nữa.

Cô nghĩ người này là vì cứu người mới xuống dưới, cho nên cô lập tức vươn một bàn tay của mình.

Trong nháy mắt, hai người nắm tay nhau.

Giang Hạ còn chưa dùng sức, anh liền cảm giác được có lực kéo theo cánh tay của mình.

An Ninh một mình kéo theo hai người, thế nhưng còn có thể bơi lội.

Trong lúc nhất thời, Giang Hạ bối rối, rốt cuộc là ai cứu ai?

Những việc này đều xảy ra trong vài giây, sau khi ba người ngoi đầu từ trong sông ra, người trong thôn còn chưa có chạy đến.

Ba người ngước đầu lên, hít thở từng hơi, góp một ít sức lực, lại từ từ bơi lên bờ.

Giang Hạ cuối cùng cũng rút tay ra khỏi tay của An Ninh, trên mặt có màu đỏ thấy không rõ lắm, ở bên cạnh An Ninh dẫm lên nước.

Nai con ngốc này, còn cứu người đẩy mình, thật là lương thiện nhưng lại hơi ngốc.

“Em gái —— thình thịch!”

An Quốc Khánh là người đến đầu tiên, không hề do dự nhảy vào, bùm bùm bơi về phía An Ninh, kiểu bơi chó tiêu chuẩn.

Tiếp theo, mấy người anh họ nhà bác cả nhà họ An cũng theo sát sau đó, một đám người hỗ trợ, ba người trong sông cuối cùng cũng lên được bờ An Tam Thành ở lúc An Ninh đi lên lập tức đưa quần áo của mình phủ thêm cho An Ninh.

Không chỉ có ông ấy, còn có hai chị dâu nhà bác cả, cũng cầm quần áo không biết tìm ở nơi nào, che kỹ An Ninh.

Đội trưởng Tôn Đại Tráng nhìn ba người ngồi ở trên mặt đất, cảm giác chuyện này không đơn giản.

“Rốt cuộc đã có chuyện gì, sao lại bị rơi vào trong sông?”

An Ninh chịu đựng cơn đau đầu, cơ thể hơi run rẩy nói: “Miêu Tiểu Hoa đẩy tôi ở phía sau lưng, không cẩn thận nên cả hai chúng tôi đều ngã xuống.”

An Ninh nói xong, liền tự mình ôm đầu gối run rẩy, cùng với khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhìn có vẻ vô cùng đáng thương.

“Khụ khụ. Tôi không có làm, là An Ninh đẩy tôi! Cô ta. Cô ta.” Miêu Tiểu Hoa cảm thấy hình như cô ta đã quên mất cái gì, nhưng lại nghĩ không ra.

“Cô ta hận tôi cùng Trần Minh Lượng ở bên nhau.”

An Ninh cúi đầu, một tia sáng không xác định lóe lên trong mắt, trạng thái của Miêu Tiểu Hoa tốt hơn cả cô dự đoán.

An Ninh chỉ cầm đi một ít ký ức, nhưng là ký ức về Trần Minh Lượng cũng không có lấy đi.

Hiện tại, Miêu Tiểu Hoa cũng cho rằng Trần Minh Lượng sẽ giàu có, còn mơ mộng được làm phu nhân nhà giàu, nhưng những cái khác, cô ta đều không nhớ rõ.

Miêu Tiểu Hoa nói xong, tình hình lâm vào cục diện bế tắc, cũng may còn có Giang Hạ.

Giang Hạ đứng lên, trên người còn ướt đẫm và nhỏ nước.

“Miêu Tiểu Hoa đẩy An Ninh, cô ta cũng bị ngã xuống theo, An Ninh còn cứu cô ta lên.”

Giang Hạ nói xong, nhìn An Ninh đang run rẩy, trong lòng cũng không phải thật sự đồng ý với cách làm của cô, nhưng cũng hiểu được đại khái.

Người chết luôn là không tốt.

Anh tiếp tục mở miệng nói: “An Ninh, nếu cô muốn báo cảnh sát, tôi có thể làm nhân chứng.”

Giang Hạ nói xong, chuẩn bị rời đi.

Nhưng Miêu Tiểu Hoa không chịu.

“Anh nói bậy! Tôi không có đẩy An Ninh.”

“Tôi biết rồi, chắc chắn là hai người có quan hệ mập mờ, cho nên anh mới giúp cô ta có phải hay không?”

Miêu Tiểu Hoa nổi điên, nhưng Giang Hạ cũng không phải loại người thương hương tiếc ngọc.

“Cút! Lại làm ồn đến ông đây, ông đây liền ném cô vào trong sông cho rùa ăn!”

Đáng tiếc có thể là đầu óc của Miêu Tiểu Hoa thật sự bị nước vào, cô ta không buông tha kêu: “Tôi liền biết, chắc chắn hai người có quan hệ mập mờ!”

Giang Hạ đột nhiên đá một chân, Miêu Tiểu Hoa vốn đang ở bờ sông, phịch một tiếng lại tiếp tục rơi vào trong sông.

Giang Hạ đá chơi, thậm chí không hề nhìn lại, đưa Đại Hoàng đi rồi.

Cũng không ai để ý Giang Hạ như thế nào, thậm chí nhà họ Miêu cũng chưa ra mặt.

Chỉ có đội trưởng Tôn Đại Tráng chạy nhanh kêu người, vớt Miêu Tiểu Hoa ở trong sông lên.

Miêu Tiểu Hoa lại uống thêm vài ngụm nước, lần này đã thành thật, cũng không dám kêu gào nữa.

“An Ninh, cháu muốn làm như thế nào?”

Tôn Đại Tráng vừa mới hỏi xong, liền nghe bên kia có một trận hoảng loạn.

“An Ninh! An Ninh! Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh!”

Chị dâu họ ôm An Ninh, nhưng làm cách nào cũng không kêu An Ninh tỉnh lại được, cô ấy hoảng loạn ngẩng đầu lên.

“Chú hai, người An Ninh rất nóng!”

An Ninh bị hôn mê.

Bởi vì tinh thần lực của cô quá hỗn loạn nên mới ngất xỉu, nhưng người nhà họ An không biết, tất cả đều luống cuống tay chân, bọn họ đưa An Ninh đi bệnh viện.

Lúc An Ninh mở mắt ra lần nữa, trên đỉnh đầu là ánh sáng trắng, làm cho cô lập tức giật mình tỉnh giấc, chẳng lẽ mình đã về Tinh Tế rồi sao!

Tuyệt đối không được, sớm biết rằng thu thập một Miêu Tiểu Hoa sẽ bị như vậy, còn không bằng trực tiếp giết chết đâu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play