An Ninh đang mơ màng, vừa mở đôi mắt, liền nghe thấy được một giọng nói quen thuộc.
“Con gái, con tỉnh rồi sao.”
“Quế Phân, nhanh đi kêu bác sĩ!”
Giọng nói của Lâm Thúy Hoa sợ hãi còn khóc nức nở nữa, làm cho trái tim của An Ninh trở về chỗ cũ, thật tốt, còn ở cổ địa cầu.
“Mẹ, con đang ở đâu vậy?”
An Ninh nhìn bốn phía, cô khẳng định đây không phải ở nhà.
“Bệnh viện, ở bệnh viện đâu.”
Lâm Thúy Hoa trộm quay lưng lại, lau nước mắt, lúc quay người lại, đắp chăn lên cao cho An Ninh.
An Ninh không có mặt mũi nói, thật ra cô cảm thấy hơi nóng.
Thời tiết này, không đắp chăn cũng được.
Nhưng Lâm Thúy Hoa lại hơi hoảng hốt, ngoài miệng nói chuyện, nhưng động tác đắp chăn ở trong tay như là vô thức làm, An Ninh cũng không muốn ngắt lời bà ấy.
“Con đã hù chết mọi người, con vừa ngất xỉu, liền hôn mê năm ngày đó.”
“Cả người phát sốt, bác sĩ kia lại không khám ra được bệnh gì, đều nói mọi người phải chuẩn bị tinh thần đi.”
Lâm Thúy Hoa khụt khịt cái mũi một lúc, chưa nói ra hai chữ kia.
Nhưng An Ninh nghe hiểu, đây là muốn chuẩn bị hậu sự cho cô.
“Mẹ, con không có việc gì, con cảm giác hơi đói bụng!”
“Đói bụng sao? Mẹ cho con ——”
“Mẹ, bác sĩ tới!”
Chị dâu cả Chu Quế Phân xông từ ngoài cửa vào, bác sĩ có bộ tóc và râu bạc đi theo ở phía sau, bị kéo đến mức cổ áo đều lệch.
Trải qua ba lần kiểm tra của bác sĩ, ở dưới tình huống nghi ngờ kỹ năng chữa bệnh của mình nghiêm trọng, thì An Ninh được tuyên bố đã khoẻ lại.
An Ninh mất năm ngày kể từ lúc chuẩn bị hậu sự cho đến lúc kỳ tích tỉnh dậy.
Kiểm tra xong bác sĩ đi ra ngoài, chỉ còn lại An Ninh, Lâm Thúy Hoa và chị dâu cả.
“Mẹ, con vào được không?”
An Quốc Minh đứng ở cửa, chỉ mới năm ngày, anh ấy vốn dĩ đã gầy gò hiện tại còn gầy hơn trước nữa.
An Ninh áy náy kêu lên: “Anh hai, anh vào đi.”
“Này! Em gái, em dọa chết mọi người rồi.”
An Ninh áy náy nhìn ba người trong phòng, khàn giọng nói: “Xin lỗi, em không...”
“Đừng để ý đến anh hai của con! Tỉnh dậy đã tốt hơn bất cứ điều gì khác, con uống chút nước đi, mẹ sẽ nấu canh gà và ít mì cho con.
“Con còn muốn ăn gì thì nói với mẹ, mẹ sẽ làm cho con.”
Mọi người an ủi An Ninh vài câu, An Ninh cũng biết được cô không phải đang ở thị trấn mà là ở huyện thành.
Trong năm ngày qua, hai ngày trước An Ninh nằm ở bệnh viện thị trấn, Lâm Thúy Hoa và An Quốc Minh trông chừng cô, còn chị dâu cả vẫn tiếp tục may cặp sách ở nhà.
Ngày thứ ba, An Tam Thành quyết định đưa An Ninh đến bệnh viện ở huyện thành, còn An Quốc Minh thì mang toàn bộ cặp sách đi bán cùng anh cả.
Người của nhà họ An chia làm hai con đường, một nhóm bán cặp sách và một nhóm trông chừng An Ninh.
Nếu cô không tỉnh dậy, ý của An Tam Thành là lại đi lên thành phố, còn về hậu dự thì chắc chắn sẽ không chuẩn bị.
Con gái của ông ấy vẫn còn thở, chuẩn bị hậu sự cái gì chứ!
An Ninh nhìn ba người đang bận rộn trước mắt, mũi chua chát, bọn họ đều tốt như vậy, nhưng sao kiếp trước lại có kết cục bi thảm như vậy.
Trong năm ngày, An Ninh dành thời gian để loại bỏ ký ức của Miêu Tiểu Hoa, để lại những thông tin hữu ích, loại bỏ mọi thói quen cảm xúc để không ảnh hưởng đến mình.
Cũng chính là bộ phận này đã khiến cô mất sức, sốt nhiều ngày như vậy.
Nhưng An Ninh không hề hối hận.
Trong ký ức của Miêu Tiểu Hoa, cô nhìn thấy kết cục kiếp trước của nhà họ An.
Theo ký ức của Miêu Tiểu Hoa, hơn mười năm sau Trần Minh Lượng sẽ trở nên giàu có, nhưng cuộc sống của nhà họ An lúc đó cũng không mấy tốt đẹp.
An Quốc Bình bị giam, An Quốc Minh đã chết từ lâu, An Quốc Khánh bị què, Lâm Thúy Hoa nằm liệt giường.
An Tam Thành đã hơn 50 tuổi, tuổi già sức yếu, chỉ có thể làm ruộng sống tạm qua ngày.
Chị dâu hết lần này đến lần khác sảy thai và sức khỏe rất yếu, nhưng chị dâu và anh cả chưa bao giờ rời xa nhau.
Lúc này tâm tình của An Ninh đã ổn định, đối với ký ức của Miêu Tiểu Hoa cô có chút nghi ngờ.
Thứ nhất, Trần Minh Lượng dường như không có đầu óc kiếm tiền, nhưng anh ta lại phát tài, An Ninh cảm thấy ở đây có gì đó không ổn.
Thứ hai, dù làm chuyện gì thì người của nhà họ An đều sẽ suy nghĩ rất kỹ càng, khó có thể lâm vào cảnh khốn cùng như vậy, trong lúc đó nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Dù thế nào đi nữa, chuyện đó cũng không thể xảy ra lần nữa vì có cô ở đây.
Tuy thời gian bên nhau không lâu nhưng An Ninh rất thích gia đình này.
Lúc này, An Ninh thầm hứa với nguyên chủ rằng cô sẽ làm cho nhà họ An hạnh phúc, khỏe mạnh, bình yên và vui vẻ.
An Ninh tỉnh lại, An Quốc Minh vào phòng nói vài câu liền vội vàng gọi điện về nhà báo tin.
An Tam Thành, An Quốc Khánh, An Quốc Bình đều ở trong thôn, không thể đến bệnh viện trông coi.
Vì vậy An Tam Thành chỉ để lại thằng hai biết ăn nói, tối nào bọn họ cũng liên lạc qua điện thoại.
Người nhận điện thoại là người trọng thôn Thập Lí Câu, tình cờ cũng họ An, sau khi nghe những lời nói của An Quốc Minh, người nọ thực sự không lãng phí một giây phút nào mà chạy ra đồng.
“An Tam Thành —— An Tam Thành —— điện thoại!”
An Tam Thành đang bận làm việc bỗng nhiên trái tim ông ấy đập mạnh, sợ có tin tức xấu.
Nếu là tin xấu, ông ấy thậm chí còn không được gặp con gái mình lần cuối!
An Tam Thành sợ hãi, An Quốc Khánh cũng sợ hãi, gia đình nhà bác cả An cũng vây quanh.
Giang Hạ lặng lẽ đi tới góc khuất không có người chú ý.
Nai con, sẽ ổn chứ?
Giang Hạ cũng không biết trong lòng mình cảm thấy thế nào, nhưng anh không muốn An Ninh xảy ra chuyện gì.
“Ông đây cuối cùng cũng tìm được đối thủ, không dễ dàng như vậy.”
Giang Hạ không biết chính mình kiêng kỵ cái gì, dù sao không muốn nói ra chữ “Chết” đó.
“Anh Tam Thành, nhà anh, nhà anh.”
Người truyền tin có chút hụt hơi, không khí căng thẳng kéo lên mức cáo nhất, thậm chí có người nhát gan gần như sắp ngất đi.
Rốt cuốc là có chuyện gì!
“An Ninh nhà anh đã tỉnh rồi, không sao rồi!”
“An Lão Thất, cậu câu giờ quá!”
Những người dân xung quanh bắt đầu trêu chọc An Lão Thất đang thở hổn hển, An Lão Thất cũng có chút ngượng ngùng, cười một cách ngây thơ với An Tam Thành.