Nếu không phải suy nghĩ đến Trần Minh Lượng hiếu thảo, cô ta muốn chiếm được trái tim của Trần Minh Lượng, nếu không cô ta không hề muốn phản ứng bà già này đâu.

Miêu Tiểu Hoa đi vào nấu cơm, phục vụ cả nhà, nhưng trong lòng vẫn là nhớ thương chuyện vừa mới thấy.

Sự thay đổi của An Ninh, vốn dĩ làm cho trong lòng cô ta không yên ổn, hơn nữa đời trước An Ninh cùng Trần Minh Lượng cũng không có ly hôn, trong lòng của cô ta vẫn luôn sợ Trần Minh Lượng sẽ hối hận.

Ăn cơm sáng xong, có thể xuống đất đều xuống đất làm việc, An Ninh cũng là như vậy.

Miêu Tiểu Hoa cũng đi theo xuống đất, nhưng làm chưa được bao lâu, cô ta mượn lý do đi vệ sinh, trộm chạy tới nhà họ An.

Cửa lớn nhà họ An đóng lại, Miêu Tiểu Hoa liền chạy tới sân sau.

Tường ở sân sau không cao, khoảng chừng một mét, cô ta nhìn xung quanh, thấy không có ai liền nhảy vào.

Hiện tại là mùa hè, chỉ cần trong nhà có người, đều mở cửa trước và cửa sau để thông gió.

Miêu Tiểu Hoa rón ra rón rén ghé sát vào cửa sau của nhà họ An, đúng lúc thấy Chu Quế Phân cùng Lâm Thúy Hoa ở phòng bếp dẫm máy may.

Cô ta vô cùng hoảng sợ.

Nhà họ An đang làm cặp sách sao!

An Ninh, cô cũng đã trở lại sao?

“Miêu Tiểu Hoa!”

Chị dâu cả phát hiện Miêu Tiểu Hoa trước, thuận tay cầm cái chổi lên, giơ lên liền ném về phía cửa sau.

Lâm Thúy Hoa cũng theo sát phía sau.

Miêu Tiểu Hoa hoảng sợ đến mức thay đổi sắc mặt, luống cuống chạy, chạy trối chết.

Hai người Lâm Thúy Hoa không có đuổi theo, một phòng toàn đồ tốt, nếu là bị mất thì phải làm sao.

“Mẹ, cô ta tới đây làm gì?”

“Ai biết được.”

Hai người thật sự nghĩ trăm ngàn lần cũng không ra, nhưng cho dù như thế nào, trước tiên phải làm việc đã.

Một Miêu Tiểu Hoa, nhưng không thể ngăn cản được hai người kiếm tiền.

Bên kia, Miêu Tiểu Hoa chạy đi, trong đầu đều là An Ninh cũng đã trở lại.

Lúc này cô ta có chút điên cuồng.

“Vì sao cô ấy không cướp Trần Minh Lượng?”

“Chắc chắn cô ấy cảm thấy Trần Minh Lượng sẽ trở về, chắc chắn là như thế này.”

“Mình phải làm sao bây giờ, mình không thể rời khỏi Trần Minh Lượng, mình không muốn sống cuộc sống như trước kia.”

Miêu Tiểu Hoa nghĩ đến đời trước của mình, vốn dĩ cô ta sẽ đi phía Nam làm việc, lại bị lừa làm gái ở tiệm uốn tóc.

Cái loại này không tốt lắm, là cấp thấp nhất.

Tiếp xúc với tất cả đàn ông đều là những người sợ vợ, đánh vợ và không có năng lực, cả đời cũng chưa được tiếp xúc với bất kỳ người lợi hại nào, Trần Minh Lượng chính là người lợi hại nhất mà cô ta biết.

Lúc cô ta trọng sinh trở về, “Nỗ lực” duy nhất chính là tìm được một người có triển vọng tốt, đến nỗi tự mình nỗ lực để sống tốt hơn, hoàn toàn không ở trong suy nghĩ của cô ta.

Miêu Tiểu Hoa đang suy nghĩ lung tung bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cô ta thế mà đi tới nơi đào mương nước, mà An Ninh đang ở phía trước, chỉ một mình, đưa lưng về phía cô ta.

Miêu Tiểu Hoa nhìn sông lớn phía trước mặt An Ninh, hình như mỗi năm đều sẽ có người chết đuối ở đó, thêm một người cũng không có chuyện gì đi.

Trong đầu Miêu Tiểu Hoa đan xen những chuyện xảy ra ở kiếp trước, trong mắt của cô ta đột nhiên hiện lên sự ác độc, cô ta không bao giờ muốn trải qua cuộc sống như vậy nữa!

Đi tìm chết đi!

An Ninh đã sớm phát hiện ra Miêu Tiểu Hoa đến đây, cả người tràn ngập oán khí, rất khó để xem nhẹ cô ta.

Thế nhưng lại muốn đẩy mình sao?

Tinh thần lực của An Ninh tràn ra, đúng lúc thấy Giang Hạ ở gần đó, cô nghĩ đến chuyện mà An Quốc Minh đã dạy, nhếch một bên khóe miệng lên.

“Miêu Tiểu Hoa —— cô muốn làm gì!”

“Thình thịch!”

Một tiếng vang lớn, Giang Hạ nhìn An Ninh bị Miêu Tiểu Hoa đẩy mạnh vào trong sông, lúc ngã xuống An Ninh túm chặt lấy Miêu Tiểu Hoa, Miêu Tiểu Hoa cũng rớt xuống theo.

“Nai con!”

Giang Hạ chạy như bay lại đây, vừa chạy vừa xé một khối vải từ quần áo của mình xuống, lấy một cây bút ở trong túi ra, viết xuống một hàng chữ.

“Đại Hoàng, đi tìm người!”

“Gâu gâu!”

Đại hoàng cắn mảnh vải, chạy điên cuồng đến chỗ đông người.

Mà Giang Hạ, không hề do dự, thình thịch một tiếng nhảy vào trong sông, cứu người.

Mà An Ninh rơi vào trong sông, lập tức dùng tinh thần lực xâm nhập vào trong đầu của Miêu Tiểu Hoa, xoá đi ký ức ba mươi năm của cô ta, nhưng lại giữ lại nguyện vọng muốn kết hôn với Trần Minh Lượng của cô ta.

Không chỉ có giữ lại, còn tăng mạnh lên, cô hy vọng hai người kia ở bên nhau cả đời.

Lúc này, Đại Hoàng cắn mảnh vải, rất nhanh liền chạy đến trước người của đội trưởng Tôn Đại Tráng, ra sức xoay quanh ông ta.

Người ở trong thôn đều biết Đại Hoàng, là một con chó vô cùng thông minh, đã giúp trong thôn đuổi đi rất nhiều ăn trộm, người trong thôn đều rất thích nó.

“Có chuyện gì vậy?”

Tôn Đại Tráng vừa hỏi, Đại Hoàng lập tức dừng lại, ngẩng đầu, lộ ra mảnh vải ở trong miệng.

“Ây da, còn biết đưa tin nữa.”

Tôn Đại Tráng cầm lấy mảnh vải, ở trên đó thật sự có chữ.

Vừa nhìn, liền ném cái cuốc xuống!

“Mau đi cứu người! An Ninh rớt vào trong sông!”

An Ninh rớt xuống sông!

Sức mạnh của một câu này, có thể so sánh với bom nguyên tử nổ mạnh!

Người nhà họ An xông pha đi đầu, An Quốc Khánh chạy nhanh nhất, nhưng giống như con ruồi nhặng không đầu vậy, không biết nên đi hướng nào.

“Đi theo Đại Hoàng!”

Tôn Đại Tráng nói một câu, mọi người lập tức tìm được phương hướng.

Giờ phút này, Đại Hoàng, một con chó ở phía trước dẫn đường, phía sau gần như là tất cả người dân ở trong thôn, phô trương thanh thế chạy về phía bờ sông.

Cùng lúc đó, An Ninh còn đang ở trong sông dùng tinh thần lực xoá ký ức của Miêu Tiểu Hoa.

Nhưng Giang Hạ nhảy vào để cứu người lại không biết, anh chỉ nhìn thấy hai người đang chìm xuống.

Anh dùng sức lặn xuống, cứu người.

An Ninh nhận ra Giang Hạ đã đến, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play