An Quốc Minh lập tức đứng dậy, sức mạnh tinh thần lớn hơn sức mạnh của cơ thể, nghiến răng nghiến lợi bắt đầu chạy, lúc này cũng chưa cần An Ninh thúc giục.

An Ninh cười đắc ý, hóa ra bắt lấy nhược điểm lại dùng tốt như vậy.

Cô đi phía sau An Quốc Minh, lại tiếp tục gặp phải Giang Hạ cùng Đại Hoàng.

Sau khi Giang Hạ nhìn thấy An Ninh, anh cố ý đi nhanh hơn, Đại Hoàng lưu luyến không tha liếc mắt nhìn An Ninh một cái, cuối cùng vẫn vì đồ ăn của mình, đuổi kịp Giang Hạ.

Giang Hạ thật sự hận sắt không thành thép nhìn Đại Hoàng, ngày hôm qua cho nó ba cây xương!

Chẳng lẽ cho chó ăn rồi sao!!!

Không đúng, đúng là cho chó ăn thật.

Giang Hạ âm thầm cạnh tranh, chạy ba vòng, An Quốc Minh cùng An Ninh mới chạy được một vòng.

Anh có vài phần khoe khoang, không nâng đầu quá cao, đắc ý quay đầu lại nhìn An Ninh một cái, lúc này An Ninh đang nâng cánh tay lên, chỉ về phía trước của Giang Hạ.

Giang Hạ không hiểu, còn tưởng rằng An Ninh muốn gọi mình, anh liền vẫy tay, đắc ý kêu: “Tôi đi trước. Vãi!”

Giang Hạ không nhìn đường, Đại Hoàng cũng không nhắc nhở anh, nên vấp phải một cục đá, ngã vào bụi cỏ ở bên cạnh.

An Ninh chạy chậm tới, dừng lại ở trước mặt Giang Hạ.

“Nón xanh còn khá xinh đẹp.”

An Ninh nói xong, nhấc chân liền chạy, Giang Hạ ở phía sau tức giận bò từ trong bụi cỏ ra.

“Này này, ai đội nón xanh! Cô nói cho rõ ràng!”

Giang Hạ đi vài bước liền đuổi kịp An Ninh, nhất định phải biết sự thật.

Hai chữ nón xanh tuyệt đối là điều mà bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chịu đựng được.

An Ninh dừng lại, nhìn Giang Hạ, biết chính mình nói sai, đúng là không thể nói là nón.

“Ý của tôi là trên đầu của anh có hơi xanh.”

Giang Hạ vừa mới thở ra một hơi, lại lập tức nổi giận.

“Cô có biết đàn ông không thể nói có màu xanh hay không, không thể nói!”

An Ninh thực sự không hiểu, vô cùng chân thành hỏi: “Vậy anh thích màu gì?”

Giang Hạ bị An Ninh làm cho tức giận đến mức hơi hồ đồ, ai lại nói thích màu sắc gì.

“Chắc cô thấy tôi chạy nhanh hơn cô, nên không phục đúng không?”

An Ninh bình tĩnh nhìn Giang Hạ, trong mắt đầy ý cười.

“Anh vui vẻ là được.”

Cô lại đi rồi.

Giang Hạ dùng một ngón tay chỉ vào An Ninh, môi run run, tưởng nói cô đứng lại, lại không kêu ra.

Dùng một bàn tay vỗ ngực của mình.

“Tức chết tôi rồi, phẩm chất đạo đức rất cao a!”

“Chờ đó, sớm muộn gì tôi cũng để cho cô biết tôi không phải là người ăn chay!”

“Gâu gâu!”

Giang Hạ bị Đại Hoàng cắt ngang, bất đắc dĩ nói: “Biết rồi, mày muốn ăn thịt.”

Chương 89

Sau khi An Ninh vô tình dỗi Giang Hạ, tiếp tục mang theo An Quốc Minh chạy hai vòng, không thể nhanh, từ từ tiến lên.

“Em gái...... Em kéo anh trở về đi.”

An Quốc Minh không muốn đi thêm một bước nào nữa.

An Ninh tuân theo phẩm chất tốt là tôn trọng ý nghĩ của người khác, túm cổ áo của An Quốc Minh, kéo anh ấy một đường về nhà.

Một người dân đi ra làm việc, ở trong làn sương mù sáng sớm, nhìn thấy một bóng người mơ hồ, kéo một khối “Thi thể”, đi rồi.

“Mẹ nó! Đội trưởng ——”

Sau khi Tôn Đại Tráng bị kêu tới, vài người trong thôn, cầm cái cuốc, khiêng xẻng, theo dấu vết bùn bị kéo lê rõ ràng ở trên mặt đất, tới cửa nhà của nhà họ An.

“Đội trưởng, phải đi đánh nhau sao?”

Đúng lúc An Ninh ở ngoài cửa, nhìn thấy vẻ mặt của đội trưởng cùng một đám người đang cầm vũ khí, vô cùng thuận tay lấy một cây gậy ở ngoài cửa, khiêng trên vai hỏi: “Đánh ai vậy?”

“Không không không, cháu buông ra trước đi.”

Sau khi Tôn Đại Tráng dò hỏi, cuối cùng cũng biết là hiểu lầm, An Ninh hơi tiếc nuối buông gậy ra, ngoan ngoãn cười với Tôn Đại Tráng: “Đội trưởng, tạm biệt, nếu có đánh nhau chú đừng quên kêu cháu.”

“Được được, được được.”

Tôn Đại Tráng dở khóc dở cười rời khỏi nhà họ An, vừa đi vừa cười, người nhà họ An, trừ thằng nhóc thứ hai, những người còn lại sao đều thích đánh nhau như vậy.

Nhưng ông ta suy nghĩ, hình như nhà họ An đều rất thích đánh nhau, nhưng nhà người ta cũng rất đoàn kết.

Chuyện nhầm lẫn lúc buổi sáng không có ảnh hưởng gì đến nhà họ An, hai người Lâm Thúy Hoa cùng Chu Quế Phân, đã hơi bị tẩu hỏa nhập ma.

Buổi sáng lúc An Ninh đưa An Quốc Minh đi ra ngoài rèn luyện thân thể, hai người cũng đã dậy, bắt đầu dẫm máy may, làm cặp sách.

Một đống cặp sách trước mắt, tất cả đều là từng tờ đồng tiền, đang vẫy tay với hai người.

Hai người làm việc, An Tam Thành tùy tiện nấu một nồi cơm hạt cao lương, nướng mấy củ khoai tây, một bữa cơm trôi qua như vậy.

Còn An Quốc Bình, sáng nay đeo cặp sách, lại cẩn thận cầm một cái cặp sách mới, chạy đi học.

Nhưng mà, ở trên đường cậu ấy đi học, liền gặp phải Miêu Tiểu Hoa ôm củi về nhóm lửa.

An Quốc Bình hừ lạnh một tiếng, bước chân nhanh hơn, chạy qua trước mặt Miêu Tiểu Hoa.

Miêu Tiểu Hoa ôm củi, đôi mắt nhìn chằm chằm cặp sách phía sau An Quốc Bình, hận không thể trừng tròng mắt ra tới.

Cặp sách đeo hai vai?

Hiện tại có cặp sách này sao?

Vì sao hai ngày trước cô ta đi đến huyện thành nhưng không thấy có ai đeo? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

“Làm gì vậy? Ôm củi về nhóm lửa cũng ôm nửa ngày, chẳng được tích sự gì.”

“Người đến tay không, lại còn ăn không ngồi rồi.”

Miêu Tiểu Hoa quay lưng về phía mẹ ruột của Trần Minh Lượng, vẻ mặt chán ghét thậm chí còn mang theo chút hận thù, bà già chết tiệt!

Nhưng lúc xoay người lại, cô ta lập tức tươi cười đầy mặt.

“Mẹ, con tới liền.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play