Giang Hạ cùng Đại Hoàng xuất hiện, không ảnh hưởng đến tiết tấu của An Ninh.
Sau khi chạy hai vòng quanh thôn, An Quốc Minh thở hổn hển ở phía sau, đặt mông ngồi dưới đất, khó khăn vươn một bàn tay ra.
“Em ——”
An Ninh quay đầu lại.
Thoạt nhìn, đúng thật là không đi nổi nữa.
Cô đành phải vươn một bàn tay, kéo An Quốc Minh lên, đỡ nửa người đi về nhà họ An.
Lúc ăn cơm sáng, tay An Quốc Minh cầm chiếc đũa đều run rẩy.
“Em dùng tay để chạy sao?”
An Quốc Minh cứng đờ chậm rãi chuyển động cổ của mình, trong lòng muốn phản bác An Quốc Khánh, nhưng nghĩ lại rồi lại thôi.
Nói chuyện quá mệt mỏi.
Ăn xong cơm sáng, An Quốc Minh, Lâm Thúy Hoa cùng Chu Quế Phân vẫn như cũ ở nhà, tiếp tục làm cặp sách.
Mấy người An Ninh lại tiếp tục xuống đất.
Một ngày không có chuyện gì trôi qua, An Ninh lấy nhiều công điểm nhất, làm việc cả ngày ở mương nước.
Buổi tối trở về, cô tiếp tục nghiên cứu linh kiện của mình, người nhà họ An có thể hỗ trợ làm cặp sách liền làm, không thể liền làm một chút việc khác ở trong nhà.
Ngày này, ba người An Quốc Minh làm được mười cái cặp sách, số lượng rất khả quan.
Ở trong sân giống như thường ngày, mọi người đều vội vàng làm việc trong tay của từng người, cho đến khi An Quốc Bình trở về.
“Ba ——”
“Mẹ ———”
An Quốc Bình gọi hai tiếng, hai người An Quốc Khánh cùng An Ninh, một người lấy gậy gỗ, một người lấy côn sắt, liền chạy ra khỏi sân.
“Anh cả, chị, hai ngươi làm gì vậy?”
An Quốc Bình nhìn hai người có vẻ mặt tàn nhẫn giống nhau, đại khái đã biết là chính mình làm sai.
“Hiểu lầm, hiểu lầm, em không bị bắt nạt.”
An Quốc Bình nói xong, thề là đã thấy sự thất vọng ở trong mắt của hai người.
“Ha ha...... Lần sau đánh nhau em chắc chắn sẽ kêu hai người.”
An Quốc Khánh cùng An Ninh xoay người đi vào.
An Quốc Bình sờ cái mũi của mình, đi vào theo, lúc này không dám kêu lớn nữa.
“Ba, có người muốn mua cặp sách! Cậu ta không hề chê đắt, con nói có 21 cái, cậu ta muốn lấy vào ngày mai.”
“Con thật sự không nghĩ tới, thật sự có thể bán ra ngoài!”
An Quốc Bình lẩm bẩm nói chuyện, người khác đều hỏi tới tấp.
“Thực sự bán được sao?”
“Hai mươi đồng tiền, con nói rõ rồi sao?”
“Đã lấy tiền chưa.”
An Quốc Bình trả lời từng câu, giải thích cho người nhà họ An một chút.
Người nọ là bạn học của cậu ấy, mọi người trong nhà đều có công việc, không phải bác sĩ thì là xưởng trưởng nhà xưởng gì đó, trong nhà chỉ có một đứa con, điều kiện tốt không thể tốt hơn.
“Còn có mấy người cũng coi trọng, nhưng ngại đắt, đang do dự.”
An Quốc Bình đưa tới tin tức này, lập tức làm cho mấy người Lâm Thúy Hoa như được nạp năng lượng mới vào, vốn dĩ làm cả ngày đã rất mệt mỏi, nhưng hiện tại bọn họ cảm thấy, còn có thể làm tiếp hai cái!
Máy may được dọn tới phòng bếp, nương nhờ một chút ánh sáng kia, cuối cùng dùng đèn pin cầm tay chiếu xuống, hoàn thành, lại làm xong hai cái.
Hiện tại cái này không chỉ là cặp sách, mà là 40 đồng tiền.
Lâm Thúy Hoa yêu quý vuốt hai cái cặp sách, hỏi: “Thằng hai, một cái cặp sách này có thể kiếm được bao nhiêu?”
“Ừm...... Tất cả vải dệt chúng ta mua tốn hết 73, máy may là 120.”
An Quốc Minh nói xong, mọi người lập tức bắt đầu tính toán.
Chủ yếu chia thành hai nhóm tính toán, An Quốc Khánh đứng đầu việc dùng ngón tay tính toán, còn người tính khá nhanh như An Ninh cùng An Quốc Bình là một tổ.
Mặc kệ như thế nào, mọi người đều tính rõ ràng.
Chưa đến 200 đồng tiền vốn, bọn họ bán mười cái là có thể lấy lại vốn.
Đến nỗi tiền cho nhân công, mọi người đều không có tính ở bên trong, ở trong mắt người dân trong thôn, nhân công thật sự không được tính tiền.
“Ai nha má ơi, mẹ phải ngồi xuống chậm rãi tiêu hoá tin tức này đã.”
Chương 88
Lâm Thúy Hoa đỡ khung cửa, từ từ ngồi ở trên ngạch cửa, bọn họ mới dùng một nửa vải dệt còn một nửa chưa có dùng xong, đã làm được mười ba cái cặp sách.
Nói cách khác, sau này còn có thể làm ít nhất hơn bốn mươi cái nữa, thậm chí là 50 cái.
50 cái, một cái hai mươi, đó là một ngàn sao?
Con số này, làm cho Lâm Thúy Hoa còn có chị dâu cả ở bên cạnh, mềm nhũn hết cả chân, tim đập không còn bình thường được nữa.
Một ngàn đồng tiền a!
Không thua gì sự đánh mạnh của một triệu ở hiện đại đối với mấy người Lâm Thúy Hoa.
An Quốc Minh cũng kích động, nhưng đại khái trời sinh có gen buôn bán, anh ấy khôi phục nhanh nhất, ngay cả sự mỏi mệt sau khi chạy bộ đều biến mất không ít.
Quả nhiên, kiếm tiền có thể chữa khỏi mọi thứ.
Một đêm này, người nhà họ An ôm trái tim vô cùng kích động, trừ An Ninh ra, mọi người đều mất ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
“Em gái...... Em để cho anh ngủ thêm một lát đi!”
“Anh thật sự không được! Sẽ chết đó!”
An Quốc Minh ôm khung cửa không chịu buông tay, đáng tiếc An Ninh dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn An Quốc Minh.
“Anh không đi, em liền không hợp tác kiếm tiền với anh nữa.”
“Em gái đi mau, đừng chậm trễ việc rèn luyện cơ thể của anh!”