An Quốc Bình nuốt đồ ăn ở trong miệng xuống, bưng bát cơm đứng dậy, vui vẻ nhìn cặp sách trước mắt.

“Hai quai đeo lên vai.”

“Đúng vậy, lát nữa thử xem sao.”

“Bây giờ em sẽ thử!”

An Quốc Bình đưa tay ra, nhưng An Quốc Minh chán ghét né tránh, nhìn tay cậu ấy nói: “Rửa sạch tay đi.”

Dù sao cũng là cái cặp đầu tiên, để ý một chút.

An Quốc Bình cười khúc khích hai tiếng, ăn xong mấy ngụm, đặt bát xuống, rửa tay lần nữa rồi thản nhiên lắc lắc hai lần.

“Anh hai, như vậy được chưa!”

“Em đứng đó, anh đeo lên cho em.”

An Quốc Bình dang tay phối hợp, An Quốc Minh giúp cậu ấy đeo cặp, bỏ thêm mấy cuốn sách vào bên trong.

“Em thấy thế nào?”

Mọi người trong nhà họ An đều nhìn An Quốc Bình, cậu ấy đeo cặp đi hai bước, chạy thêm hai bước nữa, cuối cùng nhảy cao hai lần.

“Rất tốt! Không đánh vào người chút nào! Em cảm thấy chính mình có thể chạy nhanh hơn khi đeo nó.”

Mọi người rất hài lòng, An Quốc Minh vỗ vai An Quốc Bình nói: “Em đeo nó đến trường, nếu có người hỏi, em chỉ cần nói giá 20 đồng tiền.”

“Bao nhiêu?”

An Quốc Bình không phải là người duy nhất hỏi, Lâm Thúy Hoa và chị dâu cả Chu Quế Phân đều tiến lên một bước và nhìn An Quốc Minh với vẻ mặt hoài nghi.

“21 một cái, kiểu dáng mới này của chúng ta, toàn vải bạt, bên ngoài có hoa văn, nhân công cũng phải tính tiền, còn có tiền công của mọi người, chi phí cũng phải tính vào.”

“Tính như vậy cũng không đắt lắm.”

An Quốc Minh nói rất có lý, nhưng mọi người vẫn sợ với giá cả này, cho dù tiết kiệm một năm cũng không đủ 20 đồng tiền để mua.

“Khụ khụ ——” An Tam Thành ho khan hai tiếng.

“Nghe thằng hai nói, thử trước đi, để xem có thành công hay không rồi tính tiếp.”

Cũng phải, thử đi rồi tính tiếp.

An Quốc Bình ở một bên chợt cảm thấy thứ mình đang mang không còn là cặp sách nữa, cậu ấy cảm thấy mình không xứng đáng!

Quá đắt rồi!

Cậu ấy cảm thấy cả người không dễ chịu!

Có phải cậu ấy nên đi tắm và thay quần áo không?

Trời đã tối, mọi người vào nhà, mệt mỏi cả ngày, nên đi ngủ sớm thôi.

Đi ngủ sớm thì tự nhiên sẽ dậy sớm.

Buổi sáng ở nông thôn có rất nhiều người dậy lúc bốn, năm giờ, chẳng hạn như An Ninh và An Quốc Minh.

“Em gái, em đang làm gì vậy!”

Vừa sáng sớm, An Ninh đã kéo An Quốc Minh ra khỏi giường, An Quốc Minh sợ đến mức vội vàng mặc quần áo vào, bị An Ninh kéo ra khỏi nhà mà chưa kịp mở mắt.

“Tập thể dục, không phải em đã nói trước với anh rồi sao?”

Những gì An Ninh nói đều có lý, nhưng An Quốc Minh lại có vẻ mặt như đang khóc.

Anh ấy giơ cánh tay lên nói: “Em gái, tay chân gầy guộc của anh không thể chạy được.”

“Em biết, cho nên anh phải luyện tập, chỉ cần luyện tập là được thôi.”

Dù An Quốc Minh có nói gì đi nữa, An Ninh cũng không bỏ qua cho anh ấy.

Cô nhìn chằm chằm An Quốc Minh, giơ một tay lên nói: “Anh hai, anh tự chạy hay là để em kéo anh đi?”

“Không phải em đe dọa anh, anh tuyệt đối đừng hiểu lầm.”

An Quốc Minh muốn khóc, anh ấy cũng không dám hiểu lầm!

An Ninh mỉm cười dịu dàng, vỗ vỗ vai của An Quốc Minh.

“Nhìn chân em, đi theo bước chân của em, nghe mệnh lệnh của em.”

“Hít — thở —”

“Hít — thở —”

“Không được lười biếng.”

“Anh không có!”

An Quốc Minh bị dọa sợ, sao em ấy biết được!

Tiếp theo, An Quốc Minh chạy sai hai bước, lại bị An Ninh phát hiện.

“Không phải, sao em nhìn thấy? Phía sau đầu em có mắt sao?”

An Ninh không nói gì, chỉ quay người lại cười thần bí với An Quốc Minh.

Nụ cười này trông cô có vẻ khó đoán, khiến An Quốc Minh càng sợ hãi không dám làm những động tác nhỏ.

“Gâu gâu gâu!”

Đối diện truyền đến một thanh âm quen thuộc, Đại Hoàng đang cùng Giang Hạ chạy bộ tập thể dục, nhìn thấy An Ninh hưng phấn chạy tới, xoay người đứng cạnh An Ninh.

Giang Hạ từ đối diện chạy tới, nhìn An Ninh chạy bộ, đột nhiên cảm thấy chính mình đã phát hiện ra chân lý.

Thì ra là như vậy, chẳng trách chạy nhanh như vậy, hóa ra mỗi ngày cô đều luyện tập.

Lần này, chắc chắn mình có thể vượt qua cô ấy.

Giang Hạ chạy đến trước mặt An Ninh, tự tin hét lớn: “Đại Hoàng, đi thôi!”

Nhưng anh chạy xa mấy mét, Đại Hoàng còn chưa theo sau.

Giang Hạ dừng lại, hét lớn: “Đại Hoàng, mày làm gì vậy? Tao ở đây!”

Lúc này, Đại Hoàng nghịch ngợm quay đầu lại, lè lưỡi với Giang Hạ, quay người, cùng An Ninh bỏ chạy.

Giang Hạ đứng yên tại chỗ mấy giây, cuối cùng đổi hướng, theo bước chân của An Ninh.

“Đại hoàng, mày đang làm gì vậy?”

Giang Hạ hỏi, đáng tiếc Đại Hoàng không nói được, nếu như biết nói, nó nhất định sẽ nói với Giang Hạ.

Vật giống như chủ nhân.

Giang Hạ rất mạnh, Đại Hoàng thích mạnh.

Nhận thức của động vật vẫn khác với con người, Đại Hoàng cảm thấy An Ninh là người mạnh mẽ nhất mà nó từng thấy nên vô thức đuổi theo.

Giang Hạ không nghe được câu trả lời, đành phải chạy tới bên cạnh An Ninh, đi được hai bước, cảm thấy có gì đó không ổn, sao chạy chậm vậy chứ.

“An Ninh, cô chạy chậm quá!”

An Ninh nghiêng đầu, như đang suy nghĩ gì đó.

“Tôi không kêu anh chạy cùng chúng tôi.”

“Ha ha... ý cô là tôi không mời mà tới à.”

An Ninh lắc đầu, chỉ vào Đại Hoàng nói: “Là hai người không mời mà tới.”

“Đại Hoàng chúng ta đi thôi, chúng ta đang bị người ta ghét bỏ biết không!”

Giang Hạ tăng tốc độ lên, đáng tiếc Đại Hoàng ở phía sau không đuổi theo anh, anh tức giận kêu to: “Mày lại không theo tao, về sau muốn ăn thịt thì đừng tìm tao!”

Đại Hoàng do dự một chút, nhìn An Ninh ở phía trước.

“Đừng nhìn tao, ngay cả thịt tao cũng không có mà ăn.”

“Gâu gâu gâu!”

Trong nháy mắt tốc độ của Đại Hoàng nhanh hơn và đuổi kịp Giang Hạ ở phía trước.

Trong lúc nhất thời, Giang Hạ không biết chính mình nên có tâm tình như nào.

Người ta ghét bỏ mà còn không đi, với tư cách là chủ nhân anh còn phải dụ dỗ nó, mới có thể gọi được con chó mà mình nuôi từ nhỏ.

Đại Hoàng, rốt cuộc mày đã uống phải bùa mê thuốc lú gì rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play