An Ninh gật đầu, đây là thao tác cơ bản của tinh thần lực.

Nhưng An Tam Thành không biết, ông ấy hưng phấn, kích động, kiêu ngạo, đủ loại cảm xúc xen lẫn vào nhau, từ từ bình tĩnh lại.

“An Ninh, con đi học đi.”

“Con không đi.”

An Ninh từ chối quá dứt khoát, An Tam Thành không rõ hỏi: “Vì sao?”

“Con không muốn đi học.”

Lý do của An Ninh đơn giản thô bạo, nhưng cô xem nhẹ sự kiên trì rằng đọc sách thay đổi được vận mệnh của mọi người ở thời đại này.

An Tam Thành thả vở trong tay xuống, lần đầu tiên sắc mặt hơi âm u.

“An Ninh, chuyện này ba không thể nghe theo con, con cần thiết phải đi học.”

“Ba nói với con, cuộc sống ở trong thôn cùng ở trong thành phố không giống nhau, con có trí nhớ như thế này, đó là điều mà bao nhiêu người đều muốn có được, con phải đi học.”

An Ninh đứng trên mặt đất, bướng bỉnh nhìn An Tam Thành, kiên định nói ra ba chữ.

“Con không đi.”

“Ba là người quyết định mọi chuyện ở trong ngôi nhà này, ba nói con đi thì con nhất định phải đi!”

An Tam Thành nâng cao âm lượng, trợn tròn đôi mắt, đều thể hiện rằng ông ấy rất kiên trì.

Chuyện này, không thể bàn bạc.

Đáng tiếc, khí thế của An Ninh còn mạnh hơn cả ông ấy, nhưng lời nói lại bình tĩnh đến lạ thường.

“Đi thì con cũng sẽ không học tập, con không làm cái gì cả, thi được 0 điểm, chuyện này ba không ép được con đâu.”

“Con ——”

An Tam Thành bị An Ninh làm cho tức giận, trực tiếp đứng lên ở trên giường đất, phịch một tiếng, đầu chạm vào trên nóc nhà.

Nhưng ông ấy không thèm để ý tới!

“Con đang muốn làm phản à!”

An Tam Thành thật sự rất tức giận, thuận tay lấy cây chổi nhỏ ở trên giường đất, chỉ vào An Ninh.

“Rốt cuộc thì con có đi học hay không?”

“Con không đi học.”

Bốn chữ mạnh mẽ vang lên, làm cho An Tam Thành tức đến mức chưa đi giày liền xuống đất.

Tiếng động của hai người, làm An Quốc Minh ngồi xổm ở góc tường bên ngoài nhanh chóng kêu cứu binh Lâm Thúy Hoa tới.

“Có chuyện gì vậy! Có chuyện gì mà không nói rõ ràng ra, nó là con gái, lại không phải mấy thằng nhóc con kia, sao có thể đánh thật được!”

Lâm Thúy Hoa lập tức đoạt lại cây chổi nhỏ ở trong tay của An Tam Thành, An Tam Thành cũng cố ý buông ra.

“Ai muốn đánh con bé chứ! Bà nghe một chút lời nói của con gái ngoan của bà đi, tôi nói nó đi học, nó sống chết cũng không chịu đi!”

An Tam Thành thật sự rất tức giận và thất vọng, ông ấy lo lắng cho An Ninh, rõ ràng có thể sống tốt hơn, chỉ cần con bé muốn là được, nhưng con bé lại càng không muốn!

Ông ấy sốt ruột a!

Nhưng Lâm Thúy Hoa thật sự hiểu được sự sốt ruột của An Tam Thành, làm ba mẹ liền muốn cho con mình sống tốt hơn.

Bà ấy xoay người, dùng ánh mắt phức tạp nhìn An Ninh.

“Con gái, rốt cuộc thì con nghĩ như thế nào? Ở trong thôn này làm việc thì một năm cũng chưa tiết kiệm đủ hai mươi đồng tiền, con đi vào trong thành không cần phải xuống đất mỗi ngày, mỗi tháng còn có tiền lương, sao con lại không muốn đi vậy?”

An Ninh cảm nhận được sự lo lắng và sốt ruột của ba mẹ, nhưng cô thật sự không thể đi, ý nghĩa cuộc đời cô là vì muốn vận chuyển các hạt có chất lượng tốt về Tinh Tế.

Cô không chỉ có một mình, trên lưng cô chính là toàn bộ sự sống còn của Tinh Tế.

Rời đi cũng có thể vận chuyển hạt giống, nhưng tuyệt đối chắc chắn không tốt bằng việc canh giữ đồng ruộng, bởi vì chăm sóc mùa màng sẽ giúp cô khôi phục những tinh thần lực bị tiêu hao, cách khác không làm được.

“Ba, mẹ, bản chất của hai người là vì muốn cho con có cuộc sống tốt hơn, kiếm tiền nhẹ nhàng hơn, nhưng những việc này con ở trong thôn cũng có thể làm được.”

“Đến nỗi đi học, con không cảm thấy giáo viên có thể dạy con biết nhiều, sách giáo khoa của em trai con nhìn một lần liền biết.”

“Con bảo đảm với hai người, cho dù con có đi học hay không, con đều sẽ học tập kiến thức mới, con cũng sẽ sống rất tốt, con thích nông thôn, thích trồng trọt.”

An Ninh nói xong, Lâm Thúy Hoa cùng An Tam Thành ở phía đối diện đều im lặng.

Chủ yếu chuyện này, An Ninh không phối hợp, ai cũng không ép được.

An Quốc Minh ở ngoài cửa hơi tự trách ở trong lòng, nếu anh ấy không lắm miệng có phải liền không có những việc này hay không.

Nhưng em gái......

“Em gái, em có biết có đại học chuyên môn dạy trồng trọt hay không?”

An Quốc Minh nói một câu, làm cho Lâm Thúy Hoa cùng An Tam Thành có một ngọn lửa bùng cháy ở trong trái tim, dùng ánh mắt mong đợi nhìn An Ninh.

An Ninh thực sự rất có hứng thú, nhưng cô có tính toán riêng của chính mình.

Cô còn chưa thích nghi hoàn toàn với cái thôn này, không nên đi đến nơi lớn hơn nữa, thấy càng nhiều người.

Giáo viên nói muốn ẩn nấp, phải khiêm tốn, phải giữ gìn thân phận của mình thật tốt.

Học tập trồng trọt cũng tốt, nhưng cô không muốn đi ngay bây giờ, có thể xếp hạng ở phía sau.

“Tạm thời em chưa muốn đi, sau này lại nói.”

Trái tim của ba người lại chìm xuống, nhưng cũng may chưa nói chắc chắn từ chối.

Không khí hơi nặng nề, An Ninh không thích.

“Chúng ta làm cặp sách đi, nhìn xem vải dệt mà con cùng anh hai mang về.”

An Ninh đột nhiên nói sang chuyện khác, cơn giận của An Tam Thành chưa nguôi đi thì cũng phải nguôi, xua tay nói: “Đi lấy đi, mọi người đều nhìn xem.”

“Con đi! Con đi!”

An Quốc Minh làm bầu không khí sôi động hơn nói: “Mẹ, con cùng em gái còn mua vài mảnh vải đâu, đúng lúc dùng để làm quần áo cho nhà chúng ta.”

“Thật sao? Có đắt không?”

Lâm Thúy Hoa cũng có hứng thú, quần áo mới thì ai mà không thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play