An Quốc Khánh chạy nhanh nhất, sau khi thấy An Ninh liền bắt đầu làm việc.
“Anh lấy hai cái, em trai lấy một cái, ba của chúng ta lấy một cái, em lấy hành lý, thằng hai lấy cái rương kia.”
“Sớm biết rằng hôm nay hai đứa sẽ trở về, liền không nên mang nhiều hành lý như vậy.”
An Ninh rất đồng ý với lời nói của An Quốc Khánh, những đồ vật Lâm Thúy Hoa thu dọn trong hành lý, cô cũng chưa dùng tới.
Lúc này, An Quốc Khánh đã bắt đầu hành động, An Tam Thành cùng An Quốc Bình ở phía sau cũng lại đây, bắt đầu lấy đồ vật.
An Ninh nhìn cái rương chứa đầy thép, sắt và vòng bi, không thể trông cậy vào anh hai được.
“Em sẽ lấy cái rương, anh hai không thể lấy được đâu.”
An Ninh vác hành lý, ôm rương nhỏ, đuổi kịp đội ngũ dọn đồ vật, đi về.
Hiện tại đã gần nửa đêm, bên ngoài không có một người nào, người một nhà lặng lẽ mang đồ vật lấy về nhà họ An.
An Tam Thành vỗ bao nói: “Hôm nay nghỉ ngơi trước, có việc gì thì ngày mai lại nói.”
Mọi người đều không có ý kiến, An Ninh dỡ hành lý còn nguyên vẹn xong, sau khi tắm rửa đơn giản, nằm ở trên trên giường đất ấm áp, một lát sau liền ngủ rồi.
Ngày hôm sau, An Ninh ngửi được mùi thơm mới tỉnh.
Cô còn hơi buồn ngủ, trên đỉnh đầu có một chút tóc lộn xộn, đi từ trong phòng ra, mơ màng hỏi một câu: “Mẹ, mẹ làm cái gì vậy, thơm quá.”
Lâm Thúy Hoa nhìn An Ninh không có tinh thần cho lắm, nhanh tay nhanh chân đặt trứng chiên lên trên mâm, xoay người đưa cho An Ninh.
“Mẹ chiên trứng gà, ăn trước một cái đi.”
An Ninh cười ngọt ngào, vui vẻ lấy cái đĩa, cúi đầu và hít một hơi say mê.
“Thơm quá!”
“Có thể không thơm sao, vừa có mỡ lợn lại vừa có dầu mè.”
Lâm Thúy Hoa cầm một đôi đũa đưa cho An Ninh, An Ninh lấy đôi đũa, ăn mấy miếng liền ăn xong cái trứng gà chiên.
Đối với cô mà nói, thật sự ăn rất ngon!
So với trứng gà luộc thì ăn ngon hơn một trăm lần.
Ăn xong một quả trứng gà chiên, An Ninh có tinh thần hơn, ngáp một cái, duỗi eo một cái, đi ra khỏi phòng bếp, đi đến giếng khoan ở bên ngoài lấy một chậu nước.
Nước giếng lạnh lẽo, lập tức làm cho An Ninh tỉnh táo.
An Ninh dùng đôi tay lấy nước, xoa ở trên mặt, lúc rửa xong, tinh thần lực suýt chút nữa thoát ra ngoài cơ thể.
“Khanh khách —— khanh khách”
Gà trống ở trong nhà, không biết đã đi tới bên cạnh An Ninh từ khi nào, cô vừa nhấc đầu, đúng lúc nhìn thấy một đầu gà.
An Ninh dùng một ngón tay bắn lên mào gà của gà trống một chút.
“Thiếu chút nữa là mày sẽ phải vào chảo sắt lớn rồi.”
Cũng không biết là gà trống có nghe hiểu hay không, nói chung là nhảy một chân lên, lui vài bước về phía sau, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn An Ninh, quay người lại, vỗ cánh phành phạch chạy đi.
An Ninh nhìn nó lắc đầu, lại rửa sạch mặt hai lần nữa, chưa kịp đứng dậy, một cái khăn mặt liền ở trước mắt.
“Lau nhanh lên, ba đang tìm em.”
An Quốc Minh nói chuyện cũng không dám đối mặt với An Ninh, An Ninh nhận lấy khăn mặt, lau mặt.
“Ba tìm em làm gì?”
Ánh mắt của An Quốc Minh mơ hồ không rõ nói: “Anh cũng không biết, em mau đi đi!”
“Anh hai, anh nhìn có vẻ rất chột dạ.”
An Ninh đi tìm An Tam Thành, An Quốc Minh vỗ ngực của mình.
“Thật là vô dụng, mình là anh hai, mình sợ cái gì chứ!”
Đúng là anh ấy có chút chột dạ, dù sao cũng là mách lẻo, nhưng anh ấy không hối hận.
An Ninh đẩy cửa phòng phía Tây ra, kêu một tiếng ba.
“Con gái tới rồi à, mau ngồi đây này.”
An Tam Thành vỗ giường đất, An Ninh nghe lời ngồi xuống, chờ An Tam Thành nói chuyện.
An Tam Thành suy nghĩ nửa ngày, nhưng ông ấy cũng không biết nên nói sao.
“Con gái, anh hai của con nói con sửa cái máy móc kia rất giỏi, còn có xưởng trưởng muốn giới thiệu thầy cho con?”
“Đúng vậy, ba cứ yên tâm, con đã từ chối rồi, con sẽ không rời khỏi thôn.”
“Không phải, ba không phải có ý như vậy. Ba muốn hỏi một chút, con nghĩ như thế nào?”
Lại là vấn đề này, lần này An Ninh liền thể hiện một chút, thứ nhất là vì kiếm nguồn cung cấp cho anh hai, thứ hai cũng là vì biểu hiện ra một ít năng lực của mình.
“Ba, báo chí ở trên tường này, ba có thể nhìn một lần liền nhớ kỹ không?”
An Tam Thành nhìn theo hướng mà An Ninh chỉ, nhìn báo chí được dán ở trên bức tường đất, báo chí được dán trên một bức tường không bằng phẳng nên hơi gập ghềnh.
“Nhớ kỹ cái gì a? Chữ ở trên đó sao?”
An Ninh gật đầu, thấy An Tam Thành thật thà lắc đầu.
“Con có thể.”
An Ninh tự tin tùy tiện chỉ vào một tin tức, nhìn kỹ trong một lát, cơ thể hơi cứng, nhưng vẫn ngoan cố quay lưng lại.
“Cách cái gì cái gì trường cái gì.”
An Ninh đọc được mấy chữ, cuối cùng vẫn buồn bã xoay người lại nhìn An Tam Thành.
“Con nhớ kỹ rồi, nhưng không biết đọc như thế nào, con chưa xem xong từ điển.”
Cô nhíu mày suy nghĩ một chút nói: “Không có gì, con sẽ vẽ ra.”
Trong ánh mắt mê mang của An Tam Thành, An Ninh tìm được một cây bút chì, một quyển vở, ghé vào trên giường đất, bắt đầu vẽ “Chữ”.
Cô thật sự vẽ ra.
An Ninh không viết được thứ tự các nét chữ, chỉ biết cái chữ này có hình dáng gì, cô vẽ giống như vẽ tranh, vẽ từng chữ ra hết.
“Ba, con vẽ xong rồi, ba kiểm tra một chút.”
An Tam Thành nhận lấy quyển vở, nhìn tờ báo chí trên tường, ông ấy cũng không biết nhiều chữ lắm, thật sự đã kiểm tra từng chữ từng chữ một.
Hình như đúng hết, thậm chí cỡ chữ cũng giống nhau.
“Con thật sự đã nhớ kỹ à, còn có thể viết giống vậy nữa sao?”