An Ninh sờ vào túi theo bản năng, kết quả thấy trống không.

Không xong, đã tiêu hết ở bên ngoài, những thứ còn lại chỉ có quần lót mà thôi!

“Thật sự không cần, mấy thứ này chỉ có thể bán phế liệu, cô cứ đem đi đi.”

Cuối cùng, An Ninh tìm một cái hộp, cất một đống linh kiện rải rác vào trong rương, tự bưng lên, đi theo Trương Khải Hoa tới bên ngoài xưởng máy móc.

“Cô bé, cô cần mấy thứ này để làm gì?”

“Tạm thời tôi cũng chưa biết.”

Trên thực tế An Ninh muốn làm một cái máy để bơm nước, nhanh chóng đưa nước ở trong sông đến những đồng ruộng bị khô hạn.

Nhưng chưa có kết quả, cô không thể nói linh tinh.

Ông lão Trương Khải Hoa cũng không có hỏi tiếp, đưa An Ninh lên xe, lại tiếp tục bày tỏ sự cảm ơn.

“Tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

An Ninh vẫy tay tạm biệt, ngồi ở ghế sau của xe tải, rời khỏi xưởng máy móc.

Xe tải chạy hơn hai tiếng đồng hồ, lúc hai người tới trấn Tam Hợp, trời đã tối rồi.

Cuối cùng vẫn là tài xế của xe tải nói sẽ đưa hai người trở về, cũng để cảm ơn cho chuyện hôm nay.

An Ninh không từ chối, bị tài xế đưa đến thôn Thập Lí Câu.

“Phía trước tôi thật sự không đi qua được, phải quay đầu ở chỗ này để đi về.”

“Cảm ơn anh, như vậy đã rất tốt rồi.”

An Ninh xuống xe, đưa tất cả đồ vật ở trong xe ra, An Quốc Minh tiện tay tặng tài xế một hộp thuốc lá, hai người ở cửa xe, nói chuyện với nhau rất vui.

An Quốc Minh vẫy tay với tài xế, tài xế lên xe và lùi xe, quay đầu và lái xe đi rồi.

“Em gái, em ở đây nhìn, anh đi về kêu người tới mang đồ vật về.”

“Vâng!”

An Quốc Minh vội vàng chạy về nhà kêu người tới, An Ninh nghe lời ngồi ở trên một cái bao, ngẩng đầu nhìn ngôi sao.

Nhưng cô lại nghe được tiếng bước chân, sáu cái chân sao?

An Ninh còn chưa triển khai tinh thần lực, phía đối diện gâu một tiếng, cô đã biết là ai.

Đại Hoàng cùng chủ nhân của nó.

Trách không được có sáu cái chân đâu.

Hôm nay Giang Hạ không lên núi, buổi tối đi làm về và ăn cơm xong, không có gì chuyện gì nên anh quyết định đi lên núi, sửa chữa lại bẫy rập một chút để bắt lợn rừng.

Mới đi từ trên núi xuống, Đại Hoàng ở bên người không an phận kêu to lên, trời tối, Giang Hạ dùng một bàn tay vuốt đầu của Đại Hoàng, một tay khác nắm chặt dao phay ở trong tay.

Đêm hôm khuya khoắt như này, sẽ không gặp được quỷ đi?

Không phải Giang Hạ đã làm chuyện gì trái với lương tâm, mà là khi anh còn nhỏ đã gặp qua một số điều kỳ lạ, làm cho anh đối với lực lượng thần bí không nhìn thấy, có vài phần tôn trọng.

“Khụ khụ ——”

Giang Hạ hắng giọng, miệng lẩm bẩm.

An Ninh ngồi ở trên cái bao bên lề đường, nhíu mày, Thái Thượng Lão Quân, Như Lai Phật Tổ là cái gì? Vì sao bọn họ lại phải phù hộ cho anh?

Đêm đen, An Ninh ngồi xếp bằng ở trên cái bao màu đen, từ xa nhìn qua, nửa người bay lơ lửng ở trong không khí.

Vừa thấy, càng làm cho bắp chân của Giang Hạ hơi run.

“Cái kia. Tôi chỉ đi ngang qua, chỉ đi ngang qua.”

Giang Hạ nghiêng đầu sang một bên, hoàn toàn không nhìn về phía của An Ninh, dắt Đại Hoàng đi nhanh hơn.

“Giang Hạ.”

An Ninh nói xong, Giang Hạ nhanh chân chạy đi.

Xong con bê, nó biết tên của mình!

“A ——— Hả?”

Giang Hạ dừng lại, giọng nói này hơi quen tai?

Anh xoay người, đi trở về vài bước, nương nhờ ánh trăng, cuối cùng cũng thấy rõ mặt của An Ninh.

“Hô —— làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng gặp phải quỷ đâu.”

“Không phải, tôi nói chứ hơn nửa đêm cô không ngủ được, ở đây giả thần giả quỷ làm cái gì vậy!”

An Ninh nhảy từ trên bao xuống, tò mò hỏi: “Anh sợ quỷ sao?”

“Ai nói, tôi không sợ, đây gọi là kinh ngạc.”

“Lại nói, chẳng lẽ cô gặp được thì không sợ sao?”

Giang Hạ nói làm cho An Ninh cười trộm, cô nhẹ nhàng nói: “Không sợ, nếu thật sự có quỷ, vậy chứng minh cái chết của thân xác con người không phải là hết, sau khi không thở nữa, còn có thể lấy trạng thái là quỷ để tồn tại trên thế gian này, thực sự đạt được sự vĩnh hằng của cuộc sống, vì sao lại phải sợ?”

Giang Hạ lại một lần nữa bị An Ninh làm cho nghẹn họng, cô nói rất có đạo lý.

Trong một lúc anh không nghĩ ra được lời nào để đáp lại, hơn nữa hình như đúng là có chuyện như vậy, sao mình lại phải sợ chứ?

“Cô nói cũng có chút đạo lý, thật sự gặp phải quỷ. Làm người tôi đánh không lại, thì sau khi tôi biến thành quỷ lại đánh cũng được.”

Giang Hạ nghiêm túc suy nghĩ khả năng này, làm cho An Ninh liếc nhìn anh thêm vài lần.

Suy nghĩ của người này không được bình thường.

Người đều đánh không lại, dựa theo năng lượng bảo toàn mà nói, thành quỷ cũng đánh không lại.

Suy nghĩ của hai người khác nhau, ở trong màn đêm đen này, bên trong rừng núi hoang vắng, bắt đầu thảo luận nghiên cứu đề tài về quỷ.

Cũng may không lâu sau, tiếng bước chân hỗn loạn truyền từ xa tới, người nhà họ An tới.

Giang Hạ không quá nguyện ý tiếp xúc với người khác, còn An Ninh, hoàn toàn là do không muốn thừa nhận thất bại mà trong lòng đang xao động.

“Đi đây, nai con!”

Giang Hạ vỗ Đại Hoàng đang nghiêm túc đứng ở bên cạnh, một người một chó chạy sang một hướng khác đi rồi.

An Ninh khịt mũi một chút, lẩm bẩm nói: “Tôi mới không phải là nai con, anh trai của Đại Hoàng.”

“Em gái, anh tới rồi đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play