“Không đắt không đắt, đều là vải dệt có chút lỗi, không nhìn kỹ thì cũng nhìn không ra, nhưng lại rất rẻ!”

Bốn người ở trong phòng lần lượt đi ra khỏi phòng, anh cả cùng chị dâu cả lo lắng đứng bên ngoài phòng bếp đã lâu, cũng đi theo.

Chuyện lúc nãy, không có ai nhắc đến.

Rất nhanh, bốn cái bao lớn, toàn bộ đặt ở phòng bếp, cộng thêm mọi người đang đứng, phòng bếp đã đầy.

“Ây da, chất vải này cũng thật tốt, chạm vào rất tốt.” Lâm Thúy Hoa cầm một mảnh vải màu xanh đen ở trong tay, nhìn qua nhìn lại.

“Làm gì có cái gì không tốt đâu.”

“Mẹ, ở giữa có khối bị lỗi màu.”

Lâm Thúy Hoa lại lật ra xem một chút, cuối cùng cũng thấy, bà ấy không thèm để ý nói: “Cái này thì sao lại tính là lỗi được, vải dệt này quá có lời.”

Kế tiếp, Lâm Thúy Hoa làm chủ, chia vải dệt được mua về trong nhà cho mỗi người một ít.

Chị dâu cả cười đến nỗi không khép miệng được, một miếng vải lớn như vậy, có thể làm được mấy bộ quần áo.

Sau khi chia vải dệt xong, mọi người lại nhìn hai bao vải to chứa đầy vải dệt, còn có một bao vải vụn nữa.

Sau khi An Quốc Minh nói một chút ý tưởng của mình cho mọi người, thì được đến sự đồng tình của tất cả mọi người.

“Được rồi, vợ thằng cả cùng mẹ mấy đứa ở nhà làm cái cặp sách này đi, thằng hai ở lại hỗ trợ, còn lại thì nên xuống đất vẫn phải xuống đất.”

An Tam Thành sắp xếp xong, liền thấy An Ninh cười với ông ấy, ông ấy xoay mặt đi, không tự nhiên ho khan hai tiếng, bắt chuyện với thằng cả đang đi ở phía trước.

“Ba, mọi người đi trước đi, lát nữa con đi sau.”

An Ninh nghe An Tam Thành thuận miệng nói một câu đã biết, cô lại tiếp tục vào nhà, lấy giấy bút ra, bắt đầu vẽ.

Những bức tranh cô vẽ rất khác nhau.

An Ninh tháo rời toàn bộ cặp sách ra, giống như sách hình ảnh trang bị máy móc, mặt trên còn đánh dấu cả kích cỡ, trình tự vô cùng rõ ràng sáng tỏ.

“Anh hai, anh nhìn có hiểu không?”

An Quốc Minh cầm một bản thiết kế có nội dung kỹ thuật tương tự như một cộng một bằng hai, bất lực nhìn An Ninh.

“Em gái, thể chất của anh hai không khỏe mạnh, nhưng đầu óc vẫn tốt.”

An Ninh nghe vậy, lập tức nhớ tới điều gì đó.

“Anh hai, em quyết định phải cải thiện thể chất của anh, bắt đầu từ việc chạy bộ.

“Cái gì?”

An Quốc Minh không hiểu, chủ đề này lại nhảy ra như vậy.

“Em gái, anh nói cho em biết, anh không chạy bộ! Người khác chạy thì đổ mồ hôi, anh chạy thì sẽ chết người.”

“Thật sự không được, có phải em trả thù anh việc anh nói với ba chuyện đi học phải không?”

An Quốc Minh cảm thấy mình đã nắm được chân tướng, anh ấy nhìn An Ninh với vẻ mặt kinh hãi.

“Không ngờ em lại là một cô bé như vậy.”

An Ninh yên lặng chờ An Quốc Minh biểu diễn xong, giơ nắm đấm lên lắc lắc.

“Anh không đánh lại em, anh không có quyền lên tiếng.”

An Ninh giật giật ngón tay, lấy đi những bức vẽ, bắt đầu giải thích với Lâm Thúy Hoa và chị dâu cả.

Nói chuyện xong, cô ở lại dùng kéo cắt vải bạt.

Cũng may cô ở lại, nếu không tấm vải cứng như vậy, mọi người phải cắt cả nửa ngày rồi.

“Được rồi, những việc còn lại để mẹ tự làm là được.”

Một câu này của Lâm Thúy Hoa, An Ninh lập tức đi ra ngoài, cô còn phải ra đồng làm việc.

Điều quan trọng nhất là cô đang nghĩ đến việc thông mương nước.

Lâm Thúy Hoa nhìn An Ninh đi ra cửa, thở dài nói: “Thật sự là thích đi ra ruộng.”

“Em gái con rất giống ba của con.”

“Ba con không thích đi vào thành phố, còn trẻ từng có cơ hội vào thành phố, nhưng ông ấy lại không đi.”

Lâm Thúy Hoa nhớ lại chuyện cũ, trên mặt đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

“Không đi thì đừng đi, ba con khi đó không đi có vẻ sai lầm, nhưng sau đó mọi chuyện trở nên rối loạn, việc không đi còn trở thành điều đúng đắn.”

Lời của Lâm Thúy Hoa, khiến cả nhà cảm thấy chuyện của em gái thực sự không thể nói chắc chắn được, ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.

Ba người bắt đầu làm cặp sách ở nhà, trong khi An Ninh chạy đến mương nước đang thông.

Nhưng mà người đâu hết rồi?

An Ninh nhìn xung quanh, nơi này không còn ai làm việc nữa, chẳng lẽ địa điểm đã bị thay đổi rồi sao?

Cô nhìn xa hơn thì thấy những bóng người đang làm việc.

Đúng lúc cô chuẩn bị rời đi thì có tiếng chó sủa, Đại Hoàng dùng giọng điệu hèn nhát và rụt rè sủa An Ninh hai tiếng.

“Chơi một mình đi, tôi không có thời gian.”

An Ninh đang muốn rời đi, Đại Hoàng lại đi theo, quay đầu lại sủa hai tiếng.

“Bên đó? Đi theo mày?”

Đại Hoàng xoay tròn bày tỏ sự vui mừng, An Ninh quan sát thấy hướng Đại Hoàng đi có người nên cô đi qua đó xem thử.

Đại Hoàng nhìn thấy An Ninh đi theo mình, vui vẻ nhảy lên dẫn đường.

“Tao tưởng mày sợ tao.”

“Gâu gâu!”

Một người một chó đi bộ mấy phút, cuối cùng đến một nơi đông đúc, nơi này cũng đang dọn sạch mương nước.

An Ninh xoa đầu Đại Hoàng, nhẹ nhàng nói cảm ơn rồi đi về phía Tôn Đại Tráng.

Đại Hoàng được An Ninh xoa đầu, từng bước nhỏ chạy về phía Giang Hạ đang làm việc và lảng vảng bên cạnh anh.

“Đại Hoàng, mày đi đâu vậy?”

Trả lời Giang Hạ là một tiếng kêu khác thường, âm thanh cao hơn.

“Vui vậy sao, lẽ nào mày bắt được thịt ăn à?”

Một người một chó, một người đoán, một người hưng phấn đi vòng quanh sủa, rất hòa hợp.

An Ninh ở bên kia tìm tới Tôn Đại Tráng, nhớ lại ngày đầu mình đi làm.

“Sao vậy? Còn có chuyện gì nữa à?”

An Ninh lấy dụng cụ xong vẫn chưa đi, Tôn Đại Tráng dừng xẻng trong tay lại, chờ cô lên tiếng.

“Cháu muốn biết con mương bên kia đã được làm xong rồi à?”

“Đúng vậy, bên kia dài chừng đó, phía sau lại dốc lên sườn núi nên không dễ làm.”

“Nhưng nếu trời không mưa, chuyện gì sẽ xảy ra với mảnh đất đằng kia?”

“Chỉ có thể gánh nước thôi, còn có thể làm sao nữa.”

“Ồ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play