Hai người bọn họ rời trạm xe và đi dạo quanh huyện thành.

Các tòa nhà cao hơn một chút và có các quầy bán trứng luộc trong nước trà, bánh bao hấp, sữa đậu nành và bánh quai chèo gần nhà ga.

Mọi người cũng ăn mặc đẹp hơn ở thị trấn rất nhiều, trên đường nhựa có rất nhiều người đi xe đạp, thỉnh thoảng có một chiếc ô tô đi ngang qua.

Cả hai đều chưa từng đến huyện thành, hỏi thăm xung quanh và bọn họ đã tìm thấy nhà máy dệt.

Đến cửa, An Ninh nhìn An Quốc Minh dừng lại hỏi: “Không vào à?”

“Người ta không cho vào.”

An Quốc Minh nhìn quanh rồi nói với An Ninh: “Em đợi ở đây, anh đi nghe ngóng thử xem.”

“Được.”

An Ninh ngoan ngoãn đứng đó nhìn An Quốc Minh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp giấy cỡ lòng bàn tay.

Sau khi mở ra, anh ấy lấy ra một vật gì đó ngắn bằng ngón tay đưa cho người đàn ông ở cửa nhà máy dệt, hai người bắt đầu nói chuyện.

An Ninh vẫn đứng bất động, đứng sang một bên chờ đợi.

“Sao lại hỏng được chứ? Ba ngày lại hỏng một lần, tôi còn một lô hàng gấp nữa.”

“Khi nào thợ sửa máy sẽ tới?”

“Sẽ mất ba ngày.”

“Ba ngày! Như vậy làm sao được!”

“Tôi ——”

An Ninh bị đụng phải không hề nhúc nhích, nhưng người nói chuyện phía sau lại ngã xuống, những người bên cạnh cũng đang giúp đỡ ông ta.

“Này, chỗ này dựng cột điện từ lúc nào vậy?”

Người được đỡ đứng dậy, nhìn thấy An Ninh, ông ta nhìn lại phía sau cô thì thấy không có cột điện nào.

Vậy thì ông ta đã đụng vào đâu?

“Xưởng trưởng, ngài đã va phải cô bé này.”

Xưởng trưởng nhìn thư ký bên cạnh, lại nhìn An Ninh đáng yêu trước mặt, sao ông ta lại không thể tin được chứ.

Xưởng trưởng nhà máy Lý Trường Trụ lắc lư đầu và hỏi An Ninh: “Cô không sao chứ?”

“Tôi không sao.”

An Ninh không sao cả, nhưng cô nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người.

“Ông là xưởng trưởng một nhà máy dệt phải không?”

“Là tôi.”

Lý Trường Trụ thật sự không có thời gian ở đây nói chuyện, vì thế có chút gấp gáp nói với An Ninh: “Cô gái, nếu cô không sao thì tôi đi đây.”

“Đợi một chút.”

An Ninh mở miệng muốn giữ ông ta lại, Lý Trường Trụ cau mày, lẽ nào muốn đòi tiền mình sao?

“Cô muốn làm gì?”

“Tôi muốn xem cái máy bị hỏng mà ông nói. Có lẽ tôi có thể sửa được nó.”

An Ninh nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng Lý Trường Trụ ở phía đối diện chỉ giễu cợt, đối với cô gái trước mặt cũng không biết nên nói thế nào.

“Tôi đụng vào cô, nhưng cô không sao cả, nếu cô bị thương, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện, nên làm như thế nào thì làm như thế đó.”

Lý Trường Trụ sốt ruột nói xong, người bên cạnh gật gật đầu, ông ta thật sự nóng lòng muốn quay về.

An Ninh không từ bỏ mà nói: “Hãy thử xem, lỡ như thành công thì sao.”

Lý Trường Trụ nghiêm trọng nghi ngờ rằng đầu của mình đã bị tổn thương do va chạm vừa rồi.

Nếu không thì tại sao ông ta lại mang một cô gái mà ông ta chưa từng gặp mặt vào nhà máy dệt.

Bọn họ không chỉ vào xưởng dệt mà còn đưa cô đến nhà xưởng chính để xem máy móc sản xuất của bọn họ.

Lúc này, không chỉ có Lý Trường Trụ bị mông lung, mà còn có cả An Quốc Minh đang đối phó người gác cửa, cho đến giờ anh ấy vẫn không thể quên được ánh mắt của người gác cửa.

Ông chú dường như muốn nói: Cậu đã quen biết xưởng trưởng nhà máy rồi, sao lại ở đây nói chuyện với tôi lâu thế.

Sau khi ngơ ngác thì An Quốc Minh đi vào theo, cũng không tìm được cơ hội cùng An Ninh nói chuyện, chỉ có thể đi phía sau mọi người, thành thật đi theo bọn họ.

“Đây là nhà máy, tôi nói cho cô biết, nếu cô không thể nói ra được biện pháp nào, tôi không thể để cô bắt tay vào làm.”

“Tôi hiểu.”

Lý Trường Trụ nhìn An Ninh vẫn luôn bình tĩnh, bất kể đứa trẻ này có thực sự biết cách làm hay không, lòng can đảm này cũng khá tốt.

“Xưởng trưởng, ngài đã về rồi, máy chải bông bị hỏng, chúng tôi đang đợi nó hoạt động.”

“Tôi biết, tôi biết, tôi đang xem thử đây.”

Lý Trường Trụ đi đến phía trước, chủ nhiệm xưởng vừa mới nói chuyện, loa lắng nhìn về phía sau Lý Trường Trụ, hỏi: “Thợ sửa máy móc đã đến sao?”

“Thợ chưa tới.”

Lý Trường Trụ nói ra một câu, chủ nhiệm xưởng lập tức trợn mắt há hốc mồm, chạy đuổi theo xưởng trưởng nhà máy.

“Cái gì?Thợ không tới, vậy phải làm sao? Cả xưởng đều đang đợi.”

“Cái máy này cũng không biết xảy ra vấn đề gì, nó bị hỏng rồi, cả một xưởng này đều đang đợi.”

Chủ nhiệm xưởng thực sự rất lo lắng, mới có vài tiếng, bên miệng đã nổi một cục mụn nhỏ, bọn họ đang có nhiệm vụ, nhưng cái máy này đã quá làm chậm trễ mọi việc rồi.

Lý Trường Trụ cũng như vậy, nếu không phải thực sự sốt ruột thì ông ta không thể nào gấp gáp tìm người sửa chữa.

“Cậu gọi thợ sửa giỏi nhất tới đây.”

Lý Trường Trụ phân công, chủ nhiệm xưởng lập tức đi tìm hai người thợ tới, cả hai đều là người thông thạo mọi quy trình.

“Xưởng trưởng, tiếp theo nên làm gì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play