An Quốc Minh lén nhổ nước bọt, dùng cùi chỏ chạm vào An Ninh đang tập trung.

An Ninh hơi ngẩng đầu, nhìn thấy khoé miệng của An Quốc Minh hơi nhếch lên một bên.

“Anh hai, miệng anh bị chuột rút à?”

An Ninh giơ cuốn từ điển trong tay lên, động tác này khiến An Quốc Minh sợ hãi vội vàng ngăn lại.

“Không, không, không phải chuột rút.” An Quốc Minh dùng ngón tay chỉ vào cửa xe, nhỏ giọng nói: “Hai tên ngốc kia.”

An Ninh đặt cuốn từ điển xuống, nhìn về phía cửa xe.

Miêu Tiểu Hoa và Trần Minh Lượng.

“Ồ.”

An Ninh bình tĩnh trả lời rồi tiếp tục mở từ điển ra đọc.

“Không có liên quan gì đến chúng ta.”

An Quốc Minh nghe vậy thấy cũng đúng, anh ấy nhanh chóng dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

An Ninh xem từ điển, An Quốc Minh nhắm mắt lại, mắt không thấy tâm không phiền.

Miêu Tiểu Hoa vừa mới từ bên kia đi lên, một tay che mũi, chán ghét nhíu mày.

Chiếc xe nát này, cũng quá nhỏ rồi.

Không chỉ nhỏ mà còn đầy mùi, thậm chí còn có hai con gà mái.

Mỗi người đều có những túi to túi nhỏ, túi của An Ninh nổi bật cũng không gây chú ý với những người xung quanh.

“Minh Lượng, hết chỗ rồi.”

Giọng nói của Miêu Tiểu Hoa có chút nũng nịu, vì vậy Trần Minh Lượng một tay ôm lấy Miêu Tiểu Hoa nói: “Em vịn vào anh đi, không sao đâu.”

Miêu Tiểu Hoa rất cảm kích sự chu đáo của Trần Minh Lượng, mặc dù cuộc sống của cô ta ở nhà họ Trần không tốt lắm, nhà mẹ đẻ của cô ta lại cảm thấy rất mất mặt vì cô ta, mặc dù sống cùng một thôn nhưng bọn họ không lui tới với nhau.

Nhưng ngay khi nghĩ đến cuộc sống tương lai của mình với tư cách là một người vợ giàu có, Miêu Tiểu Hoa cảm thấy mọi thứ trước mắt đều đáng giá.

Lần này Miêu Tiểu Hoa đến huyện thành với danh nghĩa là kiểm tra sức khỏe, thực ra cô ta muốn Trần Minh Lượng ra ngoài xem thử, có lẽ trước tiên hai người bọn họ có thể kinh doanh buôn bán nhỏ gì đó.

Mặc dù Miêu Tiểu Hoa chưa từng kinh doanh, nhưng cô ta nghe nói lúc này mở quán ven đường có thể kiếm tiền.

“Bíp bíp——-”

Xe bấm còi hai lần, chuẩn bị xuất phát, Miêu Tiểu Hoa vịn lấy cánh tay của Trần Minh Lượng, đứng ở cửa.

Con đường đầy bụi bẩn và gập ghềnh khiến cho sắc mặt của Miêu Tiểu Hoa tái lại và cảm thấy say xe.

Trong lúc này mọi người đi tới đi lui, hai người Miêu Tiểu Hoa đi về phía sau xe một đoạn, tình cờ nhìn thấy An Ninh đang ngồi yên lặng đọc sách ở đó.

Có thể nói, có người còn không dài trí nhớ, rõ ràng mỗi lần cùng An Ninh so đấu, Miêu Tiểu Hoa không những không có lợi thế mà còn bị thương toàn thân, chỉ là cô ta không nhớ được thôi.

Nói cách khác, cô ta tự cho mình là người tài giỏi, nên cô ta coi thường mọi người.

“An Ninh, cô cũng ở đây à, tôi thấy khó chịu quá, cho tôi ngồi một lát được không?”

“Không được.”

An Ninh cũng không ngẩng đầu lên, bình tĩnh lật một trang sách trong tay, tiếp tục đọc.

Miêu Tiểu Hoa bị từ chối trông giống như một bông hoa nhỏ đang lung lay sắp đổ, khiến Trần Minh Lượng cảm thấy đau lòng.

“An Ninh, chúng ta đều là người cùng thôn, Tiểu Hoa cảm thấy không thoải mái, cô nhường cô ấy một chút đi?”

Giọng nói của Trần Minh Lượng khiến người bên cạnh tò mò nhìn sang, An Quốc Minh cũng chậm rãi tỉnh lại, nhưng trong lòng cũng có chút khó chịu.

“Anh hai, anh tiếp tục ngủ đi.”

An Ninh ấn An Quốc Minh xuống khi anh ấy muốn đứng dậy, ánh mắt sáng ngời, dường như soi rõ sự hèn hạ của con người.

“Trần Minh Lượng, anh là vị hôn phu cũ của tôi, ngày cưới chúng tôi bắt gặp anh ngoại tình với Miêu Tiểu Hoa, tôi nghĩ với quan hệ của chúng ta, tôi không nhường chỗ cho anh là chuyện rất bình thường.”

Trần Minh Lượng và Miêu Tiểu Hoa đều không ngờ rằng An Ninh lại chọn cách nói thẳng mọi chuyện ra trước mặt mọi người.

“Còn gì nữa không? Nếu không, xin hãy tránh xa chúng tôi ra.”

An Ninh cúi đầu tiếp tục xem từ điển.

Lần này Trần Minh Lượng không tiếp tục la hét nữa mà quay lưng đứng dậy, buông tay Miêu Tiểu Hoa ra.

Miêu Tiểu Hoa muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt của những người trong xe khiến cô ta không chịu đựng được, ngay cả tiếng xì xào của mọi người cũng giống như đang cười nhạo cô ta.

Xe khách chạy hai tiếng, cuối cùng đến huyện thành, Trần Minh Lượng và Miêu Tiểu Hoa xuống xe, ở bên ngoài xe hung hăng nhìn An Ninh.

An Ninh thậm chí còn không chớp mắt, nhưng chuyện giải quyết Miêu Tiểu Hoa đã được cô đưa vào hạng mục mình phải làm.

“Anh hai, tới nơi rồi.”

An Ninh đẩy An Quốc Minh, An Quốc Minh mơ mơ màng màng nhớ tới, lồng ngực căng cứng, không còn sức lực bước ra khỏi xe.

“Ọe.”

An Quốc Minh một tay giữ cửa xe, phun ra rất nhiều thứ.

An Ninh kịp thời trốn thoát, liếc nhìn xung quanh rồi xách túi hành lý lớn chạy về một hướng nào đó.

Một lúc sau, An Ninh quay lại với một ấm nước.

“Anh hai, súc miệng đi.”

An Quốc Minh cầm ấm trà súc miệng, sau mấy lần, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn.

“Được rồi, em gái. Anh hai không sao đâu, đi thôi.”

An Ninh nhìn thể chất của An Quốc Minh, phát hiện thực sự không tốt lắm, tuy nhiên, cô bí mật kiểm tra tinh thần lực của An Quốc Minh, phát hiện An Quốc Minh không có bệnh tật gì, chỉ đơn giản là thể chất không tốt.

“Anh hai, anh nên rèn luyện sức khỏe, tăng cường thể chất.”

“Hả?”

An Quốc Minh không theo kịp suy nghĩ của An Ninh, An Ninh cũng không nói gì, chỉ là trong lòng đã lên kế hoạch tăng cường thể chất cho An Quốc Minh, quay về thực hiện là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play