Lý Trường Trụ đứng trước máy chải bông, nói với An Ninh vẫn chưa nói lời nào: “Chính là cái này, cô xem thử đi.”
Lý Trường Trụ nói xong, bản thân còn buồn cười, ông ta vậy mà thực sự đã làm như vậy, thực sự đầu óc có vấn đề rồi.
Chủ nhiệm xưởng ở bên cạnh nhìn An Ninh tiến lên một bước, khó hiểu nhìn xưởng trưởng nhà máy.
“Xưởng trưởng, cô ấy là học trò của thợ sửa máy à?”
“Không phải, tôi đụng phải cô ấy ở bên ngoài.”
Lời nói của xưởng trưởng nhà máy xém chút nữa khiến cho chủ nhiệm xưởng không thở nổi, ở bên ngoài đụng phải?
“Không phải, xưởng trưởng, ngài muốn làm gì vậy!”
“Tôi không đồng ý! Cái máy này không thể để cô ấy chạm lung tung được.”
Chủ nhiệm xưởng linh hoạt đứng trước mặt An Ninh, hai người thợ kia cũng vậy.
Bọn họ đối xử với những chiếc máy này tốt hơn cả vợ của họ.
Những người này không chỉ sốt ruột muốn ngăn cản, An Quốc Minh ở phía sau cũng vô cùng sốt ruột.
Em gái nhà mình đã nói gì vậy, tại sao nó lại vào xem xét máy móc này?
Hình như máy móc bị hỏng, thứ này không phải là thứ mà bọn họ có thể nghịch, thiết bị điện lớn nhất trong nhà họ là chiếc đèn pin.
Nhưng cái máy móc trước mắt trông phức tạp hơn một chiếc đèn pin gấp trăm triệu lần.
“Em gái ——”
An Ninh quay lại, mỉm cười trấn an An Quốc Minh nói: “Không sao đâu, em chỉ xem thử thôi.”
Lúc này An Ninh hoàn toàn không để ý đến ánh mắt và lời nói của người khác, sau khi tinh thần lực của cô quét qua, toàn bộ cấu tạo của máy móc đều ở trong đầu cô.
Mặc dù cô không thành thạo trong việc trồng trọt nhưng cô chắc chắn giỏi bất cứ thứ gì liên quan đến kỹ thuật.
Cô muốn kiếm tiền, cần phải tiếp cận nhà máy dệt.
Giáo viên từng nói, khi không còn con đường nào khác, hãy dùng chính kỹ năng của mình để tìm ra con đường mới.
Và An Ninh hiện đang làm chính xác điều này.
“Phía trước máy này phải có một quy trình khác, máy này sẽ chải nguyên liệu và biến nguyên liệu cong thành một sợi thẳng dài.”
“Có các thiết bị tạo áp suất ở cả hai đầu để tạo thành cổng áp suất, bánh răng ở trên tốc độ chuyển đổi cực cao, giúp phân loại tạp chất.”
Sau khi nói ngắn gọn xong, An Ninh chỉ cảm thấy xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Cô cẩn thận nhớ lại xem mình có dùng những từ ngữ chuyên nghiệp không, sợ chính mình nói ra có chút đột ngột.
“Cô thực sự có thể sửa sao?”
Lý Trường Trụ có chút tin tưởng nhìn An Ninh.
An Ninh cười nhạt một cái, cúi người xuống, chỉ ngón tay vào một chỗ dưới máy và nói: “Ở đây thiếu một thứ gì đó, chắc là hỏng rồi, thay cái mới sẽ tốt hơn.”
Một người thợ cũ làm theo chỉ dẫn của An Ninh, trực tiếp nằm xuống đất và nhìn thử.
“Xưởng trưởng, nắp đậy bị hỏng rồi.”
Lý Trường Trụ lập tức vỗ đùi, nói với chủ nhiệm xưởng vẫn còn đang ngơ ngác: “Đi tìm xem còn cái nắp nào nữa không.”
“Được, được, được!”
Chủ nhiệm xưởng chạy đến phòng kho chứa những món đồ linh tinh, tìm một cái nắp đậy, chạy lại và hỏi xưởng trưởng nhà máy: “Làm cách nào để thay nó?”
Ánh nhìn của mọi người lại tập trung vào An Ninh, An Ninh thành thật nói: “Tôi chưa từng thay, có thể thử tháo rời nó ra, nhưng những thứ còn lại tôi không đảm bảo được.”
Ánh nhìn của mọi người lại chuyển động, áp lực dồn lên Lý Thường Trụ.
“Để cô ấy làm!”
Lý Trường Trụ đồng ý, chủ nhiệm xưởng lại tìm dụng cụ cho An Ninh, An Ninh cầm dụng cụ, một bên nghiên cứu một bên tháo rời ra.
Các bộ phận tháo rời được đặt trên mặt đất một cách có trật tự và mọi người xung quanh đều tránh xa.
An Quốc Minh ở phía sau trái tim như muốn nhảy ra ngoài, em gái của mình cũng thật to gan.
Anh ấy đang tính toán trong đầu xem mình sẽ kiếm bao nhiêu mới có thể để bù nổi nếu không thể lắp ráp lại sau khi tháo dỡ nó.
Tuy nhiên, em gái thật thông minh.
Đây là lần đầu tiên An Quốc Minh nhận ra điều này.
Lúc này, An Ninh đã lắp thành công phần nắp bị hỏng và đang lắp ráp lại.
Không vội vã hay chậm chạp, mỗi bước đi đều khiến người ta cảm thấy cô đang làm việc đó một cách thoải mái và tự tin, có cảm giác như cô đang làm đúng.
Khi con ốc vít cuối cùng được siết chặt, An Ninh đặt cờ lê xuống và nói với xưởng trưởng nhà máy: “Thử đi.”
Lý Trường Trụ vô cùng căng thẳng và ra hiệu cho chủ nhiệm xưởng, chủ nhiệm xưởng hít một hơi thật sâu và nhấn nút bắt đầu.
Âm thanh ù ù của máy bắt đầu, từng chút một trở nên ngày càng mượt mà hơn.
“Xong rồi à?”
“Xong rồi!”
“Ôi trời ơi, lợi hại quá, cô lợi hại quá!”
Xưởng trưởng nhà máy đột nhiên trở thành một người hâm mộ của cô, đôi mắt sáng ngời. Một người tuyệt vời như vậy phải giữ lại.
“Xưởng trưởng?”
Lúc này, xưởng trưởng nhà máy Lý Trường Trụ đã bắt đầu bàn bạc với An Ninh.
“Cô có muốn đến làm việc ở nhà máy của chúng tôi không? Cô chỉ cần quản lý máy móc, tôi sẽ trả cho cô mức lương của một công nhân cấp cao, 48 đồng tiền một tháng, cô thấy thế nào?”
“Không được.”