Nhưng thật ra người đàn ông béo không hề nghi ngờ, cái thứ này nếu không phải là người hái thuốc chuyên nghiệp, đâu có ai sẽ biết đâu.

“Tôi có một cuốn sách này, cô nhìn xem.”

Người đàn ông béo vung tay lên, có người đưa một quyển sách rất cũ lại đây, tất cả mọi thứ ở trên đó đều là các hình ảnh, còn có miêu tả cùng công dụng của dược liệu.

An Ninh cảm thấy vô cùng hứng thú nhận lấy, sau khi lật vài tờ để xem, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn người đàn ông béo.

“Thế nào?”

Người đàn ông béo bị nhìn đến mức sởn cả da gà.

An Ninh giơ sách ở trong tay hỏi: “Ta có thể đọc hết, rồi mới đi được không?”

“Được, được, không có vấn đề gì.”

Người đàn ông béo kêu người cầm một cái ghế lại đây, ánh mắt của An Ninh cũng chưa rời khỏi quyển sách, lại chuẩn xác ngồi lên trên ghế, yên lặng mà lật sách để xem.

Một điểm mua bán ở chợ đen, hôm nay lại khác thường.

Nguyên nhân của sự khác thường kia chính là An Ninh đang ngồi ở chỗ kia đọc sách, cô thật sự quá nghiêm túc, nghiêm túc làm cho người đàn ông béo đều phải nhỏ giọng nói chuyện theo bản năng.

Người đàn ông béo đứng đầu đều như vậy, những anh em có chức nhỏ hơn khác, còn có không ít người lại đây để mua và bán đồ cũng đều nhỏ giọng theo bản năng.

Thậm chí có người, đều bị dọa sợ mà chạy đi.

Yên tĩnh như vậy, chẳng lẽ là đã có biến gì sao?

Người đàn ông béo đứng ở cửa, vẫy bàn tay mũm mĩm, muốn hét lớn một tiếng không có việc gì, nhưng tưởng tượng đến An Ninh đang ngồi đọc sách ở phía sau, hai chữ không có việc gì vẫn là nghẹn ở trong cổ họng, không hét ra.

Anh ta đóng cửa, xoay người nhìn thoáng qua An Ninh, cô gái này rốt cuộc là con nhà ai vậy? Khí thế cũng quá mạnh rồi.

Lúc này An Ninh đang ngồi ở giữa sân, chỉ có một cái ghế nhưng lại có cảm giác như ngai vàng của hoàng đế.

Trên thực tế, An Ninh đang dùng tinh thần lực để đọc sách, nhớ kỹ nội dung của mỗi tờ, cô cảm thấy rất có ích với mình.

Nhưng bởi vì cô còn chưa biết hết chữ Hán, cho nên nhớ hơi chậm, chỉ có thể nhớ kỹ từng chữ vuông, từng bức ảnh, trở về lại lật từ điển để xem, đối chiếu từng cái, liền tốt hơn nhiều.

Nhưng điều này cũng nhắc nhở An Ninh, trở về muốn dành nhiều thời gian để học chữ hơn.

“Cộc cộc... Cộc cộc... Cộc.”

Tiếng đập cửa có quy luật vang lên, người đàn ông béo đi ra mở cửa.

“Ây da, mau tiến vào.”

Vừa nghe giọng của người đàn ông béo, liền biết đây là một người quen.

Giang Hạ đeo một cái sọt đi vào, nhỏ giọng nói với người đàn ông béo: “Tôi phát hiện dấu vết của lợn rừng, hiện tại có giá như thế nào?”

“Thật trùng hợp, lợn rừng 80 xu một cân, sáng nay vừa mới thu một con.”

Vừa mới thu một con sao?

Giang Hạ nghĩ đến vết kéo ở trên núi sáng nay, trong lòng tò mò liền hỏi: “Là ở bên Bắc Sơn kia sao?”

Người đàn ông béo lắc đầu, chỉ cười không nói.

Giang Hạ cũng chỉ hỏi một chút, thợ săn lợi hại chỉ có mấy người như vậy, chắc là anh em ở Bắc Sơn bên kia, bọn họ nhiều người, đánh lợn rừng cũng không phí sức.

Anh ta chỉ có một người, nên phải mang theo Đại Hoàng, đặt bẫy rập xong mới dám đi, nếu bị thương sẽ không được tốt cho lắm.

Giang Hạ đi vào sân theo người đàn ông béo, còn chưa tháo sọt trên vai xuống, liền nhìn thấy An Ninh.

Thật sự là quá bắt mắt, muốn làm như nhìn không thấy đều không được.

Nhưng Giang Hạ thật ra không mở miệng nói chuyện, chỉ bán những thứ hoang dã ở trong sọt, thu tiền xong liền đi ra ngoài.

Lúc này An Ninh cũng khép lại quyển sách trong tay, đứng lên, trả sách cho người đàn ông béo.

Người đàn ông béo vươn hai tay, cung kính đến mức chính mình cũng không rõ, nhận lấy quyển sách kia.

“Xem xong rồi sao?”

“Xem xong rồi, cảm ơn, nhân sâm mà anh nói, tôi sẽ chú ý.”

An Ninh lấy sọt của mình, đi ra sân.

Nhưng cô vừa mới đi ra khỏi ngõ nhỏ, liền thấy Giang Hạ đang đứng dựa tường, nhìn như một kẻ lưu manh cợt nhả.

“Hôm nay lại gặp được con nai đâm cây sao?”

“Không có.”

An Ninh đi ở phía trước, Giang Hạ háo hức đi theo ở phía sau.

“Tôi kêu Giang Hạ, tôi biết cô là An Ninh, sao trước kia không nhìn thấy cô lên núi vậy?”

“Này, hôm qua bả vai của cô có đau hay không?”

“Vì sao bả vai lại muốn đau?”

An Ninh hỏi lại, làm cho sự nổi loạn của Giang Hạ xuất hiện, anh duỗi cánh tay của mình nói: “Tôi không đau, tôi nghĩ cô là con gái, vác nhiều sọt đất như vậy, sợ cô bị đau.”

Giang Hạ chịu đựng sự đau nhức ở bả vai, chỉ nghe thấy An Ninh rất tùy ý nói một câu: “Cơ thể của tôi rất tốt, không hề đau một chút nào.”

An Ninh nói xong, đi nhanh hơn, chuẩn bị về trong thôn để làm việc.

Giang Hạ đi ở phía sau chỉ cảm thấy quai hàm của mình đều đau, cơ thể của anh cũng rất tốt a!

Cô thật sự không đau sao? Không có khả năng?

Anh chạy chậm để đuổi kịp cô, nhưng An Ninh ở phía trước đi với tốc độ quá nhanh, Giang Hạ thậm chí còn phải chạy.

An Ninh ở phía trước vội vàng đi về nhà làm việc, nghĩ làm mương tưới nước xong sớm hơn một chút, để lúc tưới ruộng càng thuận tiện, cho nên bước chân càng lúc càng nhanh, tốc độ lại tiếp tục nhanh hơn.

Giang Hạ ở phía sau vốn đang nhức mỏi cả người, nhìn An Ninh lại tiếp tục đi nhanh hơn, năng lượng không chịu thừa nhận thất bại lại quay trở lại, liều mạng đuổi kịp.

Cuối cùng anh cũng đuổi kịp An Ninh và đi song song với cô, giả vờ nói nhẹ nhàng: “Tốc độ này của cô không được a! Tôi chỉ cần chạy liền đuổi kịp.”

An Ninh nghiêng đầu, vậy mà có người lại nói cô không được, vậy chắc chắn không được rồi.

Cô híp mắt cười, vèo một chút, lại tiếp tục tăng tốc.

Giang Hạ ở bên cạnh, nhìn thấy An Ninh biến mất ở bên cạnh mình, anh chửi bậy vài câu, cắn răng đuổi kịp.

Anh cũng không tin, cái gì cũng không thể thắng được cô!

Lúc Giang Hạ tiếp tục đuổi kịp, An Ninh liếc mắt thêm vài cái, tố chất cơ thể của người này thật sự không tồi, có thể đạt đến mức độ cơ bản của cải tạo gen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play