Lúc này An Ninh không hề tăng tốc, bởi vì nhanh quá, liền có vẻ hơi không được bình thường.

Hai người đi ở trên con đường nhỏ nông thôn, một người bước đi thoải mái, hô hấp lâu dài. Một người khác đỏ mặt đỏ tai, ngực nhấp nhô kịch liệt, một câu cũng không nói ra được.

Sau khi tới thôn, An Ninh đi đường khác và thở dài một hơi với Giang Hạ, an ủi nói: “Không có việc gì, trở về luyện tập thì sẽ không thở hổn hển nữa.”

Nói xong An Ninh quẹo vào ngõ rồi biến mất, Giang Hạ lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, trong mắt đều là không phục.

Mệt chết anh rồi!

“Gâu gâu gâu!”

Đại Hoàng xuất hiện, nhìn Giang Hạ tê liệt ngã xuống mặt đất, nó chạy như bay lại đây, lập tức dùng hai chân trước dẫm lên ngực của Giang Hạ, dùng sức.

“Khụ khụ —— được rồi, được rồi, tao chưa chết.”

Giang Hạ ôm đầu của Đại Hoàng, nương vào cơ thể của Đại Hoàng mà đứng lên, hai cái đùi mềm nhũn ra giống như mì sợi, đi về phía ngôi nhà ở chân núi.

Còn An Ninh, sau khi trở về nhà họ An liền ăn cơm trước, ăn cơm xong đúng lúc cùng mọi người cùng nhau xuống đất, hôm nay An Quốc Minh vẫn ở nhà.

Hôm nay An Ninh cùng anh cả An Quốc Khánh lại tiếp tục đi đến chỗ dọn mương, Giang Hạ cũng ở chỗ này.

Khi anh thấy An Ninh, trong lòng còn nhớ đến chuyện buổi sáng, liền dùng sức làm việc, cắm đầu cắm cổ làm, làm vèo vèo.

Sau khi kết thúc một ngày làm việc, An Ninh không hề có cảm giác mệt nhọc đi ngang qua trước mặt của Giang Hạ, hô hấp vững vàng làm cho Giang Hạ nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng anh cũng thừa nhận một chuyện, về chuyện sức mạnh này, anh không thắng được.
 

Giang Hạ canh tranh sức lực hai ngày, cuối cùng cũng từ bỏ.

Nhưng chỉ có phương diện sức lực này thôi, anh nhất định sẽ mạnh hơn An Ninh ở chỗ khác.

Giang Hạ nhanh chóng lấy lại sự tự tin, đi một bước thành ba bước để về nhà, nửa đường gặp được Đại Hoàng tới đón anh.

“Đại Hoàng, vẫn là mày thông minh, biết tới đón tao.”

“Gâu gâu gâu.”

Đại Hoàng kêu to một hồi, Giang Hạ không nghe hiểu, nhưng vừa đến cửa, anh liền thấy ông nội.

Trong mắt của ông nội Giang có sự hiểu rõ, may mắn Đại Hoàng đi, nếu không thằng nhóc này chắc chắn phải tự bò về nhà.

“Ông nội ——”

“Trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai đừng lên núi.”

“Vâng.”

Tuy rằng Giang Hạ không chịu thua, nhưng là biết tiến biết lùi, có chuyện làm không được, vậy thì không được, tìm cái mình biết là tốt rồi.

Mà An Ninh hoàn toàn không biết chuyện gì cả, chỉ đơn giản là làm công việc của một ngày, sau khi về nhà ăn xong cơm, nhà họ An gia lại tiếp tục mở họp.

“Ba, hôm nay con đã hỏi xong, vật liệu để chúng ta làm cặp sách, tốt nhất nên dùng vải bạt, trong huyện có nhà máy, thường xuyên có một ít vải dệt không đủ tiêu chuẩn, nhưng mà con không có biện pháp liên lạc với bọn họ được.”

An Ninh nghe xong, lập tức quyết định, kiếm tiền phải tranh thủ lúc còn sớm, đến nỗi An Quốc Minh nói không liên lạc được, thì tới trong huyện rồi lại nói, cho nên cô mở miệng nói: “Anh hai, chúng ta đi vào trong huyện đi.”

An Ninh vừa nói xong thì có hai giọng nói vang lên.

“Không được.”

“Được!”

Lâm Thúy Hoa nhìn tích cực chủ động An Quốc Minh, cầm chổi ở trên giường liền vung tay đánh anh ấy.

“Thằng nhóc thúi, bọ hung cắm lông chim, còn lại giả vờ làm sói đuôi to!”

“Ở đây còn không chuyển động quen thuộc, còn muốn đi vào huyện! Muốn đi thì tự con đi.”

An Ninh có chút ngơ ngác nhìn Lâm Thúy Hoa đang đứng dậy đánh, An Quốc Minh liền nhảy ra ngoài.

Có một đoạn ngôn ngữ cô không hiểu, dường như liên quan đến ba con vật, nhưng cô vẫn tiến lên trước một bước.

“Mẹ, là con muốn đi, mẹ đánh anh hai con làm gì?”

“Đúng vậy.”

An Quốc Minh lẩm bẩm, nhưng Lâm Thúy Hoa trừng mắt, lập tức không dám nói gì.

Lâm Thúy Hoa nhìn An Ninh nói: “Con gái, để anh hai của con tự mình làm việc đi, mẹ không yên tâm để con đi xa như vậy.”

“Không được, con không đi cùng, anh hai bị đánh thì làm sao bây giờ? Lỡ bị cướp thì làm sao bây giờ? Lỡ như anh hai không về được thì làm sao bây giờ?”

An Ninh nói ba lần liên tiếp làm sao bây giờ, Lâm Thúy Hoa nghiêm túc suy nghĩ, An Quốc Minh giống như bị đau răng, thật sự là em gái của mình! Cảm ơn em rất nhiều.

Cuối cùng, Lâm Thúy Hoa quay đầu lại nhìn An Tam Thành, mọi quyền quyết định trong gia đình này đều nằm ở An Tam Thành.

“Đi đi, bọn trẻ đã lớn rồi, hai đứa đi còn hơn đi một mình.”

An Tam Thành lên tiếng, Lâm Thúy Hoa cũng không nói nữa.

An Quốc Minh đi xin thư giới thiệu, An Ninh thu dọn đồ đạc.

An Ninh cũng không hiểu, chỉ có thể nhìn Lâm Thúy Hoa hỏi: “Con nên thu dọn cái gì? Mang tiền thôi không đủ sao?”

“Có thể đủ sao? Ở bên ngoài không có gì cả.”

Lâm Thúy Hoa chưa từng đi xa, nhưng sự kiên định trong lời nói của bà ấy khiến An Ninh cảm thấy bị thuyết phục.

Sau khi hai người thu dọn đồ đạc xong, An Ninh nhìn cái gói cao nửa người trên giường đất, trầm ngâm suy nghĩ.

“Cần nhiều thứ như vậy à?”

“Chuyện này còn chưa xong đâu! Đi ăn, uống, đi ngủ đều phải mang theo bên mình, không thể không mang theo, không thì không biết kiếm những thứ này ở đâu đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play