An Quốc Minh nói tới đây, còn kích động đứng lên.
“Ba, ba không biết, con vốn dĩ cũng không muốn mua, chỉ nghĩ đi trấn trên tìm xem có phiếu mua máy may hay không, kết quả con vừa đi, bạn bè bên kia vô cùng nhiệt tình, nói là em gái bán con nai đã giúp bọn họ rất nhiều, bọn họ có dư phiếu, nên con mua một phiếu.”
“Đúng lúc trấn trên có một cái máy may, con liền tự làm chủ mua về.”
“Nếu mà không được, còn có thể trả lại.”
An Quốc Minh nói xong, An Tam Thành nhìn về phía An Ninh.
“Con gái, tiền của con, con nói đi, trả hay không trả?”
An Ninh ngồi xổm quan sát máy may, ngước đầu lên nói: “Không trả, anh hai nói rất đúng, dùng sức người quá chậm.”
An Ninh đứng lên, trong một lát có cảm giác cao lớn hơn vài phần.
“Việc kinh doanh cặp sách, thời gian chúng ta làm sẽ không lâu, sau này sẽ sớm có người bắt chước theo, chúng ta không có nhà xưởng, không có người làm, không có nhiều tiền vốn, không thích hợp để mở loại nhà máy thủ công này.”
“Con nghĩ trước tiên sẽ làm ra một số cái, đưa đến chợ để bán, tốt nhất có thể bán được thiết kế của cặp sách, đổi một số tiền vốn, lại đổi một cách kiếm tiền khác.”
An Ninh nói xong, nhà họ An đều yên tĩnh.
Cô suy nghĩ một chút lời nói lúc nãy của mình, cô chưa nói sai, giáo viên dạy lớp kinh doanh cũng làm như vậy.
“Con nói sai rồi sao?”
An Ninh mới vừa hỏi xong, liền thấy anh hai của cô kích động tiến lên một bước.
“Em gái ——— anh biết mà, hai chúng ta giống nhau nhất.”
An Ninh không hiểu sao An Quốc Minh lại kích động, khuôn mặt nhỏ hơi nghiêm túc nói: “Em không muốn giống anh, em là con gái.”
“Phụt —— ha ha ha ha!” An Quốc Khánh cười ha ha, nhìn em gái nói chuyện quá buồn cười.
An Ninh nói, làm cho người nhà họ An đều bật cười, một bầu không khí vui vẻ hoà thuận.
“Được, được, An Ninh nói rất đúng, không cần trả máy may, mấy đứa tự thương lượng một chút nên làm như thế nào, bán ở nơi nào, nghiên cứu xong, liền bắt đầu đi.”
An Tam Thành rất ủng hộ, có thể kiếm tiền, ai không nghĩ thử một lần chứ.
Cũng không phải nói cuộc sống như vậy không tốt, nhưng có thể càng tốt hơn, ai lại không muốn chứ.
Cách của An Ninh vô cùng đơn giản, cô nói với An Quốc Minh: “Anh hai, anh đi mua vải dệt cùng kim chỉ đi.”
“Chị dâu cả, mẹ, chúng ta nghiên cứu máy may một chút, cầm một miếng vải xấu thử một lần trước, nghiên cứu hình dạng của cặp sách một chút, chuẩn bị tốt, chúng ta sẽ bắt tay vào làm.”
Cách sắp xếp của An Ninh đương nhiên là không có bất kỳ vấn đề gì, ba người phụ nữ trong nhà, đều vui vẻ quay xung quanh một cái máy may này, cầm một bộ quần áo rách, liền bắt đầu.
Còn An Quốc Minh, cũng đưa An Quốc Khánh đi ra ngoài, trước tiên đi tìm kiếm ở trên đường, bọn họ không có phiếu vải, muốn mua được nhiều vải, mà vải còn phải bền thật sự không dễ dàng.
An Quốc Minh cũng suy nghĩ rất nhiều, em gái nói phải làm cặp sách, vậy tốt nhất là dùng vải dệt của cặp sách hiện tại, cái kia rất bền.
Biện pháp tốt nhất là tìm được một nhà máy.
Toàn bộ nhà họ An đều bắt đầu hành động, chỉ có An Tam Thành không có chuyện gì làm, dứt khoát đi ra sân đan sọt.
Trời đã khuya, An Quốc Bình đã về đến nhà, An Quốc Minh cùng An Quốc Khánh còn chưa có trở về.
An Tam Thành hơi lo lắng, nhưng cũng còn ổn, dù sao An Quốc Khánh cũng ở đó.
Lại đợi một hồi lâu, hai người mới trở về, mọi người cũng không sốt ruột nói cái gì, sau khi tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi trước, ngày mai lại nói.
Sáng sớm hôm sau, An Ninh vẫn dậy lúc trời chưa sáng, lại tiếp tục đi lên núi.
Lúc này, cô không gặp được Giang Hạ, nhưng tự đánh được một con lợn rừng đi lạc.
Cô dùng nhánh cây làm một cái dây đơn giản có thể kéo được, đặt lợn rừng lên trên, một đường kéo đi đến trấn trên.
Khi người đàn ông béo mở cửa, lúc nhìn thấy An Ninh tự kéo lợn rừng xuất hiện, đầu gối đều hơi mềm nhũn.
Người này rốt cuộc là vị thần tiên nào vậy!
“Vào nhanh đi, mời vào.”
An Ninh dùng một tay kéo nhánh cây đi vào, cân nặng, đổi tiền.
Một đầu lợn rừng 378 cân, một cân 80 xu, 302 đồng 40 xu, người đàn ông béo trực tiếp đưa cho cô 305 đồng tiền.
“Đây là 305 đồng tiền, cô đếm đi.”
An Ninh nhận tiền, dùng tinh thần lực đảo qua liền biết không sai, trực tiếp bỏ vào trong túi của mình.
“Em gái thật là người sảng khoái.”
Người đàn ông béo cười tủm tỉm mở miệng nói, anh ta có chút việc muốn nhờ An Ninh.
“Tôi là người của trấn Tam Hợp, không phải người sảng khoái.”
An Ninh nói một câu, làm cho người đàn ông béo im lặng một giây đồng hồ, ngay sau đó lại cười ha ha.
“Hài hước, em gái thật là hài hước.”
Nhưng An Ninh thật ra tiếp nhận giả thiết chính mình là người hài hước rất nhanh, rốt cuộc người nhà họ An, luôn bị chính mình trêu cho cười ha ha.
“Em gái, tôi có chút việc muốn nói với cô một chút.”
Người đàn ông béo không cười, An Ninh lập tức che kín túi của mình nói: “Không thể trả lại hàng.”
“?”
Mặt của người đàn ông béo đầy nghi vấn, sau đó lập tức lắc đầu nói: “Không phải cái kia, sao tôi có thể trả hàng chứ, mấy thứ này tất cả đều là thịt.”
An Ninh vừa nghe không phải trả hàng, liền thả lỏng người ra, chờ người đàn ông béo nói chuyện.
“Là chuyện như vầy, tôi thấy bản lĩnh ở trên núi của cô chắc chắc rất khá, sau này lúc cô lên núi, có thể tìm một ít nhân sâm hay không, càng lâu năm, càng có giá trị, có người muốn nhân sâm tươi.”
“Nhân sâm là cái gì?”
An Ninh ngay cả ngô cũng không biết, huống chi là nhân sâm.
Liền tính đã thấy ở trên núi, thì ở trong mắt cô cũng chỉ là một cây cỏ dại.