Đại Hoàng nghe thấy có người kêu tên nó, chạy từ xa lại đây, đang nhiệt tình cọ vào hai cái đùi của Giang Hạ.

Giang Hạ đang hơi run run, bị Đại Hoàng chạm vào, dường như đứng không vững, cộng thêm sức nặng của chiếc sọt ở sau lưng, anh bị kéo ngã về phía sau.

Đúng lúc An Ninh nhìn thấy, cô đang đeo một sọt đầy đá, nhưng dùng tốc độ vẫn nhanh như vậy, xoay người một cái liền đến phía sau Giang Hạ, dùng sọt của mình đỡ sọt của Giang Hạ.

Thật ra Giang Hạ không hề sợ hãi, nhưng nhìn động tác của An Ninh, anh lại hơi cảm động, con người nai con này còn khá tốt.

Anh cũng biết chút võ thuật, mượn lực phần eo, đứng dậy, đứng vững rồi thì nói cảm ơn với An Ninh.

“Cảm ơn ——”

“Cũng may không có việc gì.”

Giang Hạ còn chưa nói xong một từ cảm ơn, liền thấy An Ninh dùng vẻ mặt đau lòng ngồi xổm xuống, hai tay đỡ một mầm cây ngô nhìn trái nhìn phải, thậm chí còn quỳ trên mặt đất để kiểm tra.

Sau khi phát hiện mầm cây ngô không có việc gì thì An Ninh đứng lên, vẻ mặt đau lòng hoàn toàn biến mất, nhìn Giang Hạ một cách ghét bỏ, rõ ràng chưa nói cái gì, nhưng Giang Hạ lại cảm thấy giống như cái gì cô cũng nói ra rồi.

“Không phải, cô cứu tôi vì một mầm cây ngô chứ?”

“Không phải.”

An Ninh phủ nhận, làm cho Giang Hạ cho rằng mình đã hiểu lầm, xấu hổ giơ một bàn tay lên sờ đầu.

“Là một mảnh mầm cây ngô.”

Vẻ mặt xấu hổ của Giang Hạ cứng đờ, nhìn chằm chằm An Ninh, muốn biết lý do.

Đây là con gái nhà ai? Nói chuyện cũng quá có trình độ.

An Ninh lại một lần nữa xoay người rời đi, Giang Hạ lại tiếp tục thua một ván.

“Gặp quỷ, chính mình thế mà lại không nói thắng được như cô ấy.”

Giang Hạ kéo dây đeo ở trên vai, kéo về phía trước eo một chút, làm cho sức nặng của sọt nghiêng về phía trước một ít, như vậy lúc đi lên sẽ ổn hơn một ít.

Tuy rằng anh không cảm thấy mầm cây ngô quan trọng hơn người, nhưng là có thể cẩn thận thì vẫn nên cẩn thận, lãng phí luôn luôn không tốt.

Tiếp tục làm việc, giữa trưa mọi người đều trở về ăn một chút đồ ăn, An Quốc Minh không ở nhà, không biết đi làm gì.

Những người khác của nhà họ An ăn xong cơm trưa, lại tiếp tục xuống đất làm việc, An Ninh vẫn đi làm sạch mương nước như cũ, chăm chỉ làm việc.

Sau khi hết giờ làm vào buổi tối, An Ninh đi theo người nhà họ An cùng nhau đi về nhà, Đại Hoàng đi theo bên người Giang Hạ, đi ở phía sau bọn họ một lúc, ở một ngã rẽ, đi về hướng khác nhau.

Hoá ra cô chính là An Ninh kia.

Giang Hạ không biết An Ninh lúc đầu, hoặc là nói anh gần như không có bạn ở trong thôn.

Anh cùng ông nội là hai người, không ở chỗ chuồng bò, không ở chỗ thanh niên trí thức, càng không phải là người dân ở trong thôn.

Lúc hai người bọn họ tới đây, được phân cho một ngôi nhà rách ở chân núi, ở năm đó, còn không tốt bằng chuồng bò đâu.

Nhưng mà sống như vậy cũng coi như yên tĩnh, hai ông cháu cũng thỏa mãn.

“Gâu gâu gâu.”

Người chưa tới, chó đã tới trước.

Chân núi, một ngôi nhà đá nhỏ bé, dùng nhánh cây vây quanh một cái sân nhỏ ở bên ngoài.

Bả vai nhức mỏi, Giang Hạ đi vào, cười nhe răng với một ông cụ ở trong sân.

“Ông nội, buổi tối ăn cái gì vậy? Cháu sắp chết đói rồi.”

Tóc của ông cụ đã bạc hết, trên mặt có bộ râu màu trắng, tuy đầy nếp nhăn trên mặt, nhưng ánh mắt vẫn còn rất minh mẫn.

“Làm sao vậy? Mệt đến nỗi như vậy.”

Ông nội vừa hỏi, Giang Hạ liền nói, giữa anh với ông nội, không có bí mật.

“Cháu chỉ thấy kỳ lạ, hình như cô ấy không hề cảm thấy có vấn đề gì.”

Ông nội đang dọn cơm, sau khi nghe xong, liền biết vì sao cháu trai của mình lại như vậy.

Tuy Giang Hạ bị vây ở nông thôn này, nhưng lại thông minh, học cái gì cũng nhanh, cho tới nay cũng chưa từng bị ai đả kích, trên người có một kiêu ngạo.

Cô gái tên An Ninh này, cái khác thì không biết, nhưng sức lực trên người tuyệt đối lợi hại hơn Giang Hạ.

Ông nội bình tĩnh, cũng không nói ra, làm cho nó tự nghĩ thôi, chịu một chút suy sụp cùng đả kích cũng khá tốt.

Hai ông cháu bắt đầu ăn cơm, ông nội lại tiếp tục bình tĩnh nhắc tới một chuyện.

“Giang Hạ, thi đại học?”

“Ông nội, đừng nói chuyện này, cháu sẽ không rời xa ông.”

Ông nội nhìn Giang Hạ kiên định như vậy, hơi khó chịu trong lòng, đứa nhỏ này không nên bị vây ở chỗ này.

Ông nội Giang đã lớn tuổi rồi, còn chưa được khôi phục lại được thân phận, nên không thể tùy ý rời khỏi nơi này.

Nhưng thật ra Giang Hạ lại được tự do, nhưng lý do của anh càng đơn giản, anh tới đây cùng ông nội, ông nội chưa trở về, anh cũng sẽ không trở về.

Thi đại học đúng là một con đường, nhưng Giang Hạ hiểu rõ, tình hình đang thay đổi, anh cùng ông nội không có khả năng vẫn luôn bị kẹt ở nơi này, nếu chính mình rời đi trước, ông nội ở một mình mà xảy ra chuyện gì, anh sẽ hối hận cả đời.

Hai ông cháu ăn cơm xong, còn thừa một ít canh cùng thức ăn đưa cho Đại Hoàng ăn.

Đại Hoàng cũng không kén ăn, cái gì cũng ăn, ăn vừa nhanh vừa ngon.

Cùng lúc đó, người nhà họ An cũng ăn cơm xong, mọi người trong nhà ngồi ở bên nhau, nhìn một thứ.

Máy may.

“Thằng hai, con mua máy may làm gì? Con lấy phiếu từ đâu ra vậy?”

Người nhà họ An, trừ An Ninh đang xem máy may ở ngoài ra, những người khác đều nhìn chằm chằm vào An Quốc Minh, muốn biết sự thật.

“Ba, không phải em gái nói muốn làm cặp sách kia để bán sao, con suy nghĩ kỹ rồi, chắc chắn không thể dựa vào sức người, tuy rằng có thể tìm nhiều người, nhưng hiện tại không nhất định có người trong thôn dám làm.”

“Cho nên con nghĩ để chị dâu cả dùng máy may làm, không phải sẽ nhanh hơn một chút sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play