Giang Hạ đứng ở bên cạnh Đại Hoàng, dùng lòng bàn tay xoa đầu nó, Đại Hoàng cọ cọ vào chân Giang Hạ, nó cố gắng núp sau chân Giang Hạ.

Giang Hạ cau mày, Đại Hoàng đang sợ? Nó sợ cái gì?

Anh nhìn người đối diện, nhất thời không nhận ra An Ninh, trên núi có rất nhiều cây cối che khuất, hơn nữa trời cũng không sáng nên anh căn bản nhìn không rõ.

“Cô đã nói gì với Đại Hoàng của tôi?”

An Ninh đưa mắt nhìn con chó lưng đen lông nâu.

“Nó là Đại Hoàng?”

Thì ra Đại Hoàng là một con chó.

Ánh mắt An Ninh lóe lên, ánh mắt của Giang Hạ cũng lóe lên, âm thanh này?

Chả trách Đại Hoàng hướng về cô sủa.

“Thì ra là cô, tiền của tôi khi nào chia cho tôi?”

Giang Hạ tiến lên một bước, trầm giọng nói hai chữ: “Con nai.”

An Ninh bình tĩnh nhìn Giang Hạ, có chút nghi hoặc hỏi: “Anh muốn chia bao nhiêu tiền con nai đáp lại lời của tôi, nhưng không liên quan gì tới anh.”

“Hừm! Không phải chỉ là cô nhanh hơn ngay lúc nó đánh rắm sao!”

An Ninh lắc đầu không đồng tình nói: “Đáng tiếc ngay cả rắm anh cũng không đuổi kịp.”

“Cô!”

Giang Hạ lại bị An Ninh mắng, không biết nên nói cái gì, một ngón tay gõ nhẹ An Ninh hai cái.

“Coi như cô lợi hại!”

Anh đi rồi.

An Ninh không hề cảm thấy chính mình đang măng chửi người chút nào, cô cho rằng mình chỉ kể lại câu chuyện một cách thành thật mà thôi.

Tiếp tục làm việc.

Mà Giang Hạ rời đi, cũng tiếp tục làm việc, nhưng trong lòng vẫn có chút tức giận, anh không tức giận chuyện con nai, đồ vật trên núi đều không có chủ, từ ngày đầu tiên lên núi anh đã biết điều này.

Anh tức giận bản thân vậy mà không nói thắng cô.

“Thật là mất mặt!”

“Không được, lần sau mình nhất định sẽ đánh trả lại!”

An Ninh hoàn toàn không biết ý nghĩ của Giang Hạ, hiện tại cô đang làm nhiều việc cùng một lúc.

Vừa làm việc vừa suy nghĩ cách làm cặp sách đeo trên hai vai, còn thử dùng tinh thần lực để kết nối.

Hai việc trước đó cũng chưa có vấn đề gì, không kết nối tinh thần lực được, xem ra chỉ khi làm việc nhà nông mới dùng được.

An Ninh cũng không cảm thấy tiếc nuối, tuy rằng không được, nhưng việc hiện tại cô đang làm cũng rất quan trọng, nếu thật sự không mưa, lúc nước ở trong mương dẫn đến đất bị khô hạn, nó sẽ đóng một vai trò quan trọng nhất.

Nghĩ đến đây, An Ninh không thể không nghĩ đến chuyện của Miêu Tiểu Hoa, cô vốn dĩ tính đợi đến lúc tinh thần lực hoàn toàn khôi phục ở trên đỉnh cao, sẽ dùng tinh thần lực dư ra cưỡng chế hủy diệt Miêu Tiểu Hoa.

Nhưng hiện tại cô lại có suy nghĩ khác, cô muốn trước tiên đạt được một ít tin tức, lại giải quyết sau.

Tốc độ làm việc của An Ninh rất nhanh, Giang Hạ ở cách cô không xa, lần đầu tiên bị thua khi cãi nhau, trong lòng có chút không phục.

Đến khi anh thấy An Ninh làm việc làm nhanh như vậy, sự nổi loạn ở trong xương cốt của anh trỗi dậy, một người đàn ông vạm vỡ như anh còn không làm được như một cô gái sao.

Giang Hạ liều mạng làm, liếc mắt nhìn chằm chằm An Ninh, cô đào một lần, anh liền đào hai lần, dùng sức làm nhiều hơn.

Nhưng mà, anh đã thở hồng hộc, sao cô vẫn không thay đổi sắc mặt vậy?

Không chỉ có không thay đổi sắc mặt, cô còn đổi việc khác.

Hoá ra An Ninh đào quá nhanh, hơn nữa có Giang Hạ “Cạnh tranh” ở bên cạnh, dẫn tới một cái mương bên bọn họ đã đào xong rồi.

Mương đã đào xong rồi, nhưng bùn đất, cục đá và cỏ dại trôi ra khi được làm sạch, còn đang nằm ở bên ngoài đâu.

Cho nên An Ninh quyết định không đào nữa, tự đeo sọt, bắt đầu di chuyển mấy thứ này.

Giang Hạ thấy An Ninh đeo sọt, anh cũng không đào nữa, lấy một cái sọt lớn qua, bỏ đầy vào.

“Đi ———”

Anh nói đi với hàm răng đang nghiến chặt, âm thanh kéo dài, Giang Hạ thật sự phải dùng hết sức mới đứng lên được.

Sao lại thế này? Là cô quá khoẻ, hay là chính mình quá yếu vậy?

Giang Hạ lập tức lắc đầu, không có khả năng! Không có khả năng là mình yếu hơn!

Anh âm thầm cạnh tranh để đuổi kịp An Ninh, trên mặt phải giả vờ như rất nhẹ nhàng, nhưng thực tế trên mặt của anh đầy mồ hôi, sắp cắn chặt răng.

Anh đã tranh cao thấp hết mình, nhưng An Ninh hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là dựa theo tốc độ của mình để làm việc mà thôi.

Nhưng tốc độ này, làm cho Giang Hạ đang âm thầm cạnh tranh, không chỉ có khổ mà không thể nói, còn phải giả vờ mỉm cười.

Đến khi hai người một ở phía Nam một ở phía Bắc, lúc đối mặt với nhau, Giang Hạ nỗ lực nở một nụ cười, giọng điệu có chút cợt nhã, nhướng mày với An Ninh.

“Nai con, làm nhanh lên!”

An Ninh dừng lại, nhìn vẻ mặt thật sự rất kỳ lạ của Giang Hạ, người này cười rất kỳ quái, cười thì cứ cười đi, nhưng tại sao lại nhăn lông mày lại.

“Anh của Đại Hoàng, mệt mỏi thì để cho lông mày nghỉ một lát.”

An Ninh nói xong liền đi, Giang Hạ ở phía sau kêu vài tiếng.

“Ai là anh của Đại Hoàng! Tôi không mệt, lông mày nhà tôi cũng không mệt!”

An Ninh đi ở phía trước, cũng chưa quay đầu lại, chỉ bình tĩnh tiếp tục bỏ đầy sọt, lúc đi ngang qua Giang Hạ, đôi mắt không hề kiêng dè nhìn vào hai chân của anh một chút.

“Anh không mệt, nhưng mà chân run.”

Lần thứ hai nói xong liền đi, làm cho Giang Hạ ở phía sau tức đến ngứa răng.

“Gâu gâu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play