Lời nói của An Tam Thành đã đánh trúng điểm yếu của Lâm Thúy Hoa, nhưng mà bà ấy đã lải nhải rất nhiều với An Ninh, quan trọng nhất vẫn là an toàn.

“Được rồi, chúng ta lấy đi một ít, phần còn lại An Ninh lấy lại đi.”

An Ninh không nhúc nhích, nhìn anh hai đang ủ rũ, bối rối nói: “Con muốn cùng anh cả và anh hai kiếm tiền, đây là tiền vốn.”

Sau khi An Ninh nói xong, An Quốc Minh thì vui vẻ, trong khi những người khác thì khó hiểu.

“Em gái, anh không biết cách kiếm tiền.”

Vẻ mặt của An Quốc Khánh bất đắc dĩ nói: “Kiếm tiền quá khó, không bằng đi làm ruộng, anh không đồng ý.”

An Quốc Khánh thực sự chán ghét, anh ấy không muốn động não.

Chị dâu Chu Quế Phân ở một bên nhìn An Quốc

Khánh, cười thầm, sau đó lại ngẩng đầu nhìn An Ninh.

“An Ninh, em không cần dẫn theo anh cả của em.”

Lời nói của Chu Quế Phân khiến An Quốc Khánh càng gật đầu nhiều hơn, anh ấy vỗ ngực nói: “Anh chỉ muốn làm ruộng thôi, em cho anh làm chuyện khác, anh luôn nghĩ đến, không ngủ được, não luôn cảm thấy đau nhức.”

Sau khi phân tích, An Ninh rất đồng tình với lời nói của An Quốc Khánh.

Cô cũng muốn làm ruộng, nhưng cô thấy chỉ làm ruộng thôi là không được, nên cô mới chuẩn bị đi kiếm tiền.

“Anh cả, em cũng thích làm ruộng, em định bỏ tiền ra cho anh hai đi kiếm tiền, chị dâu cả sẽ góp sức, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau chia tiền.”

An Ninh liếc nhìn An Tam Thành, quay đầu lại nói tiếp: “Ba từng nói, giúp đỡ lẫn nhau, anh em sẽ tính sổ rõ ràng.”

“Em gái, rốt cuộc em định làm gì vậy?”

Cuối cùng An Quốc Minh cũng can thiệp hỏi, vấn đề này cũng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

“Làm cặp sách.”

An Ninh khoa tay múa chân nói: “Cặp sách của em trai ở một bên, lúc chạy sẽ không cảm thấy thoải mái, mang quá nhiều đồ thì vai đau nhức, em muốn làm một chiếc cặp có hai quai đeo lên hai vai giống như một chiếc sọt vậy.”

“Đây là tiền vốn, cái khác em không quan tâm, anh hai chịu trách nhiệm.”

An Ninh để tiền trên bàn, đẩy về phía An Quốc Minh, nói thêm một câu: “Em có thể làm vệ sĩ, chị dâu làm cặp sách, còn lại anh hai sẽ lo, cuối cùng chia tiền.”

Lúc này ánh mắt của mọi người lại tập trung vào An Quốc Minh, chờ hồi lâu, An Quốc Minh không lên tiếng, An Tam Thành lo lắng hỏi: “Thằng hai, con có làm được không?”

“Được!”

Một chứ “được” của An Quốc Minh khiến An Tam Thành lập tức đưa ra quyết định.

“Được rồi, thằng hai sẽ ở nhà tự nghiên cứu, buổi trưa quay lại chúng ta lại thảo luận.”

“Ra đồng trước, dù có làm gì, làm ruộng mới là gốc rễ của chúng ta.”

Sau khi nói xong, An Quốc Minh ở nhà, những người khác nhanh chóng ra đồng.

An Ninh đi cùng người của nhà họ An, trong đầu suy nghĩ, thậm chí còn vẽ vời.

Mặc dù là nhất thời quyết định kiếm tiền, nhưng điều kiện sống của nhà họ An sớm muộn cũng sẽ cải thiện, ít nhất cô muốn có thể đi tắm, nếu không cô sợ một ngày nào đó mình sẽ không thể chịu đựng được nữa, trèo vào cái nồi sắt lớn.

Muốn kiếm tiền, săn bắn trên núi chắc chắn không phải là con đường lâu dài.

Suy nghĩ suốt chặng đường ra đồng, người khác tiếp tục làm cỏ, nhưng An Ninh lại đảm nhận công việc mới, đi đào mương.

An Ninh cầm xẻng hỏi Tôn Đại Tráng: “Đào mương làm gì?”

“Để phòng ngừa, không biết là ngày hạn hán hay ngày mưa, chúng ta hãy dọn sạch từ phía khuỷu sông kia đến đất bên đây, khi đó sẽ dễ thoát nước hoặc có thể thuận tiện cho việc tưới cây trồng.”

Khuỷu sông có lẽ không giống như cô nghĩ.

An Ninh không hỏi nữa, cô bị sự khôn ngoan của dân làng làm cho kinh ngạc, hóa ra bọn họ đã có sự chuẩn bị.

“Đội trưởng, đi hướng nào?”

Tôn Đại Tráng chỉ một phương hướng, An Ninh cầm xẻng đi tới.

Khi đến nơi đào mương, hầu hết đều là đàn ông và An Quốc Khánh cũng ở đây.

Tuy nhiên, rất nhiều người sau khi nhìn thấy An Ninh qua tới, rất yên tĩnh, không nói chuyện, bởi vì lần trước An Ninh vác hòn đá trên Tây Sơn đã để lại cho họ ấn tượng sâu sắc.

An Ninh cảm thấy đây không phải chuyện gì to tát, so với việc vác đá thì công việc này thực ra rất dễ dàng.

Cô cầm xẻng và bắt đầu đào sau khi quan sát hành động của người khác.

Những thứ đào được sẽ chất thành đống, sẽ có người đến mang đi và tìm nơi cất giữ.

Giang Hạ luôn đào mương ở bên này, bởi vì tiền công cao, một mình anh kiếm tiền, hai người ăn.

Anh tới cùng ông nội, nhưng tuổi tác ông cụ đã lớn, Giang Hạ không muốn ông cụ làm việc, vì vậy từ sáng sớm anh đã tự mình lên núi đi săn, ban ngày kiếm được nhiều công điểm nhất, cuộc sống một già một trẻ, cũng không tệ.

Hơn nữa, đội trưởng của thôn Thập Lí Câu là người tốt, hai người cũng chưa từng gặp phải khó khăn gì về mặt tư tưởng, còn việc đồng áng thì không là gì cả.

Đến bây giờ, phần lớn mọi người đều đã trở lại thành phố, mặc dù tạm thời ông cụ vẫn chưa nhận được thông báo, nhưng cuộc sống của ông cụ đã dễ dàng hơn trước rất nhiều.

“Gâu gâu —— gâu gâu ——”

Đại Hoàng phát hiện ra An Ninh, người đã cùng họ tranh giành con nai, sau khi nó sủa An Ninh hai lần, lại bị ánh mắt của An Ninh dọa sợ ngừng sủa ngay lập tức.

Nghe được tiếng của Đại Hoàng, Giang Hạ lập tức nhấc chân lên, nhìn thấy Đại Hoàng, kẻ kiêu ngạo trong nhà dám cùng bầy sói gào thét, nằm trên mặt đất, dùng một chân trước che mắt, lén nhìn người trước mặt.

“Đại Hoàng!”

Giang Hạ vứt xẻng chạy tới.

Một tiếng kêu Đại Hoàng, Đại Hoàng trên mặt đất nhanh chóng đứng dậy, An Ninh đang làm việc cũng ngẩng đầu nhìn Giang Hạ.

An Ninh muốn biết chính xác Đại Hoàng rốt cuộc là gì? Có lần anh hai gọi cô là em gái Đại Hoàng, điều này khiến cô rất khó hiểu.

Là anh.

An Ninh vừa nhìn đã nhận ra người trước mặt, anh chính là người đàn ông đuổi theo con nai trên núi vào buổi sáng hôm đó, chẳng lẽ anh đến để lấy lại con nai?

Nhưng An Ninh cũng không cảm thấy mình có lỗi, anh làm mất dấu, chính mình bắt được, trên núi mọi thứ đều là tài nguyên công cộng, không phải anh nhìn thấy chính là của anh, chỉ khi anh bắt được mới là của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play