Nhưng mà anh ấy nghĩ kỹ lại, chính mình quan tâm đến cái này làm gì chứ.
Em gái muốn kiếm tiền, có vốn để kiếm tiền, càng có bản lĩnh để kiếm tiền, mình quản nhiều như vậy làm gì.
“Em gái, anh nói với em, muốn kiếm tiền thì tìm anh hai là được rồi.”
An Quốc Minh cũng không hỏi, cùng An Ninh đi về nhà, lần đầu tiên bước đi nhanh hơn cả An Ninh, là người đầu tiên chạy vào sân.
An Ninh ở phía sau, nhìn bóng dáng vui vẻ của An Quốc Minh, trong lòng có xúc động muốn làm thí nghiệm để phân tích số liệu, hoá ra thích một việc gì đó thật sự có thể kích thích hoóc-môn của con người cao hơn, kích thích tiềm lực của cơ thể.
Cô bước vào sân nhanh hơn, muốn tắm rửa rồi đi về phòng nghỉ ngơi, nhưng mà lại bị An Tam Thành kêu lại.
Ở trong phòng phía Tây, một ngọn đèn dầu mờ mờ đã được thắp lên, mùi dầu hoả bị đốt bay lơ lửng ở trong không khí, An Tam Thành ngồi khoanh chân ở trên giường đất.
“Con muốn kiếm tiền cùng anh hai của con sao?”
“Đúng vậy, anh hai nói muốn kiếm tiền cứ tìm anh ấy là được rồi.”
An Tam Thành ừ một tiếng, không hỏi nguyên nhân, dù sao thì đâu có ai lại không muốn kiếm tiền.
Ông ấy nhìn An Quốc Minh đứng ở trên mặt đất hỏi: “Thằng hai, hai đứa làm sao để kiếm tiền thì ba cũng không quan tâm, nhưng ba nói cho con, không được động đến tiền cưới của An Ninh.”
“An Ninh, con có nghe thấy không, không được động đến tiền dưới đáy hộp của con.”
“Tiền của con không giấu ở dưới đáy hộp, giấu ở.”
Chưa nói xong câu, ba người đều nhìn cô, An Tam Thành lại càng vội vàng nhỏ giọng hít hà một tiếng.
“Nói cái gì đâu? Chuyện này chắc con biết là được, đừng nhắc mãi.”
An Tam Thành nhỏ giọng nói xong, hỏi An Quốc Minh: “Con định mang theo em gái con làm cái gì?”
“Ba, con nghĩ rằng nên đi săn trước, sức lực của em gái thật sự rất khoẻ, lần trước em gái dùng một nhánh cây liền đánh chết con gà rừng kia, trên thị trấn thiếu thịt, thịt gì cũng bán rất nhanh.”
“Không được, mẹ không đồng ý.”
Lâm Thúy Hoa vẫn luôn không nói chuyện lại nói: “Tình hình trong núi như thế nào ai biết được, quá nguy hiểm, mẹ không đồng ý.”
An Tam Thành suy nghĩ một hồi nói: “Mẹ con nói cũng đúng, trên núi có nguy hiểm.”
“Ba, con biết, con không thể lấy sự an toàn của em gái ra nói đùa được, bọn con sẽ không vào sâu trong núi, chỉ ở bên ngoài, đánh gà rừng gì đó thôi.”
An Quốc Minh vội vàng giải thích nói: “Ngày nào cũng có người đi ở bên ngoài núi, không có chuyện gì đâu.”
An Tam Thành không nói chuyện, Lâm Thúy Hoa cũng không nói chuyện.
An Ninh đứng ở cửa nghe rõ ràng, mọi người sợ có nguy hiểm, không muốn bọn họ đi lên núi, nhưng cô tự biết, đối với người có tinh thần lực như cô thì lên trên núi thật sự không có gì nguy hiểm.
“Ba, con có thể đi.” An Ninh bước một bước ra phía trước, đảm bảo nói: “Con sẽ bảo vệ anh hai thật tốt, chắc chắn sẽ để anh hai sống sót mà xuống núi.” An Ninh đảm bảo, làm cho ba người còn lại đều có vẻ hơi khó xử.
An Quốc Minh càng cảm thấy chính mình sẽ phải chết ở trên núi.
An Tam Thành còn muốn nói thêm cái gì, nhưng lại không biết nói cái gì cả, cuối cùng ông ấy suy nghĩ vài phút.
“Được rồi, cứ thử trước coi sao, có thể làm được thì cứ làm, không thể làm được thì đừng cậy mạnh.”
An Tam Thành nói xong, Lâm Thúy Hoa cũng không phản đối, chỉ dặn dò hai người chú ý an toàn.
Tắt đèn dầu, An Ninh rời phòng ở phía Tây, đi trong sân tắm rửa một chút.
“Rầm ——”
Một chậu nước đổ vào trong sân, An Ninh xách theo chậu vào nhà bếp, ngẩn ngơ nhìn chiếc nồi sắt lớn màu đen ở bên trái.
Cô nhớ bồn tắm lớn ở Tinh Tế của cô.
Tới nơi này đã được ba ngày, nhưng cô chưa được tắm một lần nào.
An Ninh mở chảo sắt lớn ra, đổ một chậu nước ấm, bưng vào phòng của mình, cầm khăn lông lau qua người, coi như là đã tắm rửa rồi.
Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, An Ninh lên giường đất để ngủ.
Chăn rất ấm áp, làm cho An Ninh duỗi tay chân rất thoải mái, sau lưng cũng vô cùng ấm áp, làm cô rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, An Ninh đã rời giường.
Tối hôm qua cô đã hẹn với anh hai, sáng nay sẽ đi lên núi nhìn một cái.
“Em gái đi thôi.”
“Đây là cái gì?”
Trong tay An Quốc Minh cầm một đồ vật có thể phát ra ánh sáng, An Ninh hơi tò mò.
“Đèn pin, ngày thường ba luyến tiếc nên không nỡ dùng, tối hôm qua mới lấy cho anh, để cho hai chúng ta dùng khi đi lên núi.”
An Quốc Minh đưa đèn pin cho An Ninh nhìn, An Ninh nhận lấy, nhìn phía trước, vặn ra mặt sau ra để nhìn.
Cô đã hiểu rõ nguyên lý này, nếu trong tay có vật liệu, cô có thể làm ra được.
“Đi nhanh lên, trời sáng thì không được.”
Hai người bước nhanh đi lên trên núi, An Quốc Minh rất quen thuộc chỗ bên ngoài núi, sau khi đưa An Ninh tới một chỗ liền đứng yên.
“Nơi này có nhiều cỏ dại, cách con sông nhỏ bên kia không xa, động vật thích ở nơi này nhất.”
An Ninh không nói chuyện, đã triển khai tinh thần lực, anh hai nói không sai.
Cô xoay người, đưa chiếc đèn pin đã tắt cho An Quốc Minh, nhỏ giọng nói: “Anh cứ ngồi xổm ở chỗ này, đừng cử động, những cái khác giao cho em.”