Nhưng mà......

“Nước... Tương.”

Giọng nói độc đáo của An Ninh, âm thanh vang dội, vô cùng nổi bật ở toàn bộ lớp xoá nạn mù chữ.

Ân Tuyết Mai lần theo âm thanh, nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của An Ninh.

Chỉ trong nháy mắt này, hình như Ân Tuyết Mai đã hiểu rõ cái gì kêu là khát vọng được học kiến thức, cô ấy mím miệng, cười nhẹ với An Ninh.

An Ninh lại hoàn toàn không giống nhau, khóe miệng của cô cong lên rất nhiều, đáp lại bằng nụ cười rạng rỡ nhất.

Trong tay Ân Tuyết Mai cầm cây gậy nhỏ, lại tiếp tục chỉ một chút vào hai chữ nước tương, lại đọc lại lần nữa.

An Ninh vẫn rất nghiêm túc như cũ, nghiêm túc đến mức làm cho Ân Tuyết Mai không nhịn được nói thêm một chút.

“Hai chữ này chúng ta có thể tách ra xem, tương tự, còn có thể tạo thành nước tương lớn và hương vị nước tương mà chúng ta hay ăn.”

Ân Tuyết Mai viết những từ mà cô ấy nói ra ở trên bảng đen, lại tiếp tục chỉ vào và đọc, cả lớp chỉ có một người duy nhất nghiêm túc đọc cùng đó chính là An Ninh.

Trong giây lát, lớp học này giống như là một lớp học một người dạy và một học sinh.

Dương Kiến Quốc ở trong nhóm thanh niên trí thức, âm thầm nghĩ ở trong lòng, cô gái ở nông thôn rất lợi hại kia, thực sự tới đây để học chữ Hán.

An Ninh cũng không biết suy nghĩ của người khác, cô chỉ đang làm những điều mình muốn làm.

Mục tiêu của cô vô cùng rõ ràng, trồng trọt cùng hạt giống mãi mãi xếp hạng nhất.

Nhưng mà hiện tại cô còn phải kiếm tiền, bởi vì kiếm tiền có thể trồng trọt tốt hơn.

Còn việc biết chữ, cô cảm thấy đây là cơ sở của mọi thứ, còn những kiến thức khác, cô cảm thấy bản thân mình cũng không thiếu cái gì.

An Ninh nghiêm túc, truyền cảm hứng sự nghiêm túc cho Ân Tuyết Mai, hôm nay cô ấy còn dạy mấy chữ Hán mà mọi người thường xuyên nhìn thấy trong cuộc sống như đường trắng và vải dệt, cũng là một người nghiêm túc phụ trách.

Một bài giảng, rất nhanh đã nói xong, Ân Tuyết Mai thấy vô cùng rõ ràng, sự tiếc nuối ở trong mắt của An Ninh, cô chưa nghe đủ.

Lần đầu tiên, Ân Tuyết Mai thu hoạch được trải nghiệm cảm giác làm giáo viên.

Cô ấy cầm quyển vở của chính mình, đi về phía An Ninh, mỉm cười với cô.

“Chào cô giáo.”

An Ninh vô cùng có lễ phép cong eo rất đáng yêu, kính trọng thầy cô.

“Tuyệt đối đừng làm như vậy, tôi chỉ dạy mấy cái chữ Hán, không thể coi là giáo viên được.”

Ân Tuyết Mai đỡ nhẹ An Ninh nói: “Tôi kêu Ân Tuyết Mai, cô tên là gì?”

“Tôi kêu An Ninh.”

“Tên của cô thật là dễ nghe, cô có muốn học viết tên của cô một chút không?”

An Ninh lập tức gật đầu, nói với giọng dứt khoát: “Muốn.”

Ân Tuyết Mai ngồi xổm trên mặt đất, dùng ghế làm cái bàn, viết xuống hai chữ An Ninh ở trên vở của chính mình, “Cô muốn thử một chút không?”

Ân Tuyết Mai đưa bút chì của mình cho An Ninh, An Ninh lập tức nhận lấy hỏi: “Viết giống cô là được sao?”

“Ừ, viết theo là được, viết như thế nào cũng được.”

An Ninh ngồi xổm xuống, cầm bút chì, viết từng nét của hai chữ An Ninh xuống vở.

Trên vở, hai bên trái phải, đều có hai cái tên An Ninh.

Ân Tuyết Mai vốn nghĩ rằng sẽ thấy những chữ nghiêng lệch và vặn vẹo, lại nhìn chằm chằm vào vở ngẩn người, chữ nào là chính mình viết ra vậy? Cô ấy hơi hoảng hốt không nhớ được.

“An Ninh, cô thật sự không biết viết chữ sao?”

“Không biết, đây là lần đầu tiên tôi viết.”

Ân Tuyết Mai lại cúi đầu thêm lần nữa, nhìn hai cái tên giống nhau như đúc ở trên vở, nhớ tới lời nói ngày hôm qua của An Ninh là có thể học thuộc bảng cửu chương sau khi nghe một lần.

“Ngày hôm qua cô thật sự chỉ nghe một lần liền học được bảng cửu chương sao?”

“Đúng vậy, cái kia không khó.”

An Ninh trả bút chì lại cho Ân Tuyết Mai, lễ phép nói một tiếng cảm ơn, chuẩn bị rời đi.

Ân Tuyết Mai nhìn An Ninh rời đi cùng một người đàn ông, suy nghĩ ở trong lòng, hình như cô đã gặp qua sẽ không quên được.

Nhưng mà, đã gặp qua sẽ không quên được cùng với việc vẽ lại, chắc là không giống nhau đúng không?

Ân Tuyết Mai nhìn hai cái tên ở trên vở của mình, chúng nó thật sự không có điểm gì khác nhau.

Ân Tuyết Mai khép vở lại, về chỗ các thanh niên trí thức trước.

Bên kia An Ninh rời đi cùng An Quốc Minh, đang thảo luận vấn đề kiếm tiền cùng An Quốc Minh.

“Anh hai, phải làm sao để kiếm tiền?”

An Ninh hoàn toàn không hiểu phải nói uyển chuyển, chỉ một vấn đề, làm cho An Quốc Minh đứng ở tại chỗ không đi tiếp.

“Em gái, em nói cái gì?”

“Em nói phải làm sao để kiếm tiền.”

An Ninh nói lại lần nữa, rõ ràng và trong sáng tới mức làm cho An Quốc Minh không hiểu rõ mà hỏi: “Vì sao vậy? Ngày hôm qua em còn không muốn kiếm mà.”

“Bởi vì em phát hiện kiếm tiền có thể trồng trọt tốt hơn.”

“Cái gì? Sao lại có quan hệ với việc trồng trọt.”

“Đương nhiên là có, em cảm thấy tất cả đều có quan hệ với trồng trọt, cái này gọi là cội nguồn sinh sống của người dân.”

An Ninh nói xong, dừng chân lại, dùng một bàn tay vỗ vai của An Quốc Minh nói: “Anh hai, không thể không thể quên cội nguồn nha.”

Đầu của An Quốc Minh rất hỗn loạn, đây là cái gì với cái gì vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play