An Quốc Minh nghiêm túc gật đầu, không dám nói lời nào.
An Ninh đứng dậy, trong ánh mắt lộ ra vài phần nghiêm túc, cong lưng đi tới một hướng.
Dọc theo đường đi, An Ninh cong lưng vài lần, cắt một ít nhánh cây, làm một đầu bén nhọn hơn một chút.
Sau khi cô đi được một khoảng cách, đồng thời mở rộng hai tay, nhánh cây bay nhanh ra ngoài.
An Ninh vội vàng chạy lên, đi bên trái trước, nhặt một con gà rừng đã tắt thở lên.
An Quốc Minh ở phía sau, che kín miệng của mình, chặn lại xúc động muốn hoan hô, em gái quá lợi hại.
Tiếp theo, nơi này chính là sàn diễn của An Ninh.
Những con gà rừng này cũng không nghĩ tới, chỉ ra ngoài ăn một bữa cơm và uống nước vào buổi sáng, thế nhưng lại bị bưng cả ổ.
An Ninh đánh được tổng cộng sáu con gà rừng, kết quả này vẫn là do cô cố ý thả hai con chạy, giáo viên đã nói qua, chỉ cần không phải chuyện sống chết, liền phải lưu lại đường sống.
“Em gái, em quá lợi hại, em vừa mới ném cái gì vậy?”
“Quá chuẩn!”
“Cứ tiếp tục như vậy, hai chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”
An Quốc Minh hưng phấn đến mức tóc đều dựng thẳng lên, An Ninh đợi một lát rồi nói: “Ngày mai nơi này sẽ không có gà rừng nữa.”
“Hả?”
An Quốc Minh bị An Ninh hắt một chậu nước lạnh, dần dần bình tĩnh lại.
“Đệch* —— lớn lên không tồi.”
**Đệch: từ hán việt là Thảo, thảo là cỏ hoặc cũng là câu chửi, ở dưới nữ chính sẽ hiểu thảo là cỏ nên mình giải thích trước ở trên cho bạn nào không hiểu nhé.
An Quốc Minh kịp thời sửa miệng, xấu hổ cười nói với An Ninh: “Em gái nói rất đúng, gà rừng cũng không ngốc, chắc mấy ngày sau sẽ không tới nữa.”
“Không có việc gì, núi lớn như vậy, chúng ta đổi chỗ khác.”
An Ninh hơi nghi ngờ nhìn An Quốc Minh hỏi: “Cỏ lớn lên không tồi, có quan hệ gì với gà rừng không?”
“Có!”
An Quốc Minh nhanh chóng khởi động đầu óc của mình, mở miệng nói thêm: “Em nghĩ xem, cỏ ở đây tốt như vậy, gà rừng có thể cam lòng bỏ đi sao, sớm muộn gì cũng phải trở về.”
Không thể không nói, An Quốc Minh đã tự cứu lại không tồi.
“Anh hai nói cũng có đạo lý.”
Nhưng mà, cô cảm giác có lẽ An Quốc Minh không phải nói về cái này.
“Anh hai, khi nào chúng ta đi bán vậy? Có trì hoãn công việc của em không?”
“Bây giờ liền đi bán, anh đi mượn xe đạp, rất nhanh là có thể đi về.”
An Ninh cùng An Quốc Minh xuống núi, nhưng mà cô ở cửa thôn một mình, trông gà rừng chờ An Quốc Minh, An Quốc Minh đi mượn xe đạp một mình.
Để dễ mượn dễ trả, mỗi lần An Quốc Minh trả xe đạp cũng không đi tay không, cho nên rất nhanh đã cưỡi xe đạp lại đây.
An Ninh thấy ở sau An Quốc Minh, có một chiếc xe bò, trong lỗ mũi của con bò già toả ra khí nóng, bình tĩnh mà vững vàng vượt qua An Quốc Minh đang đạp xe đạp.
An Ninh chờ ở ven đường, nhìn chằm chằm vào An Quốc Minh.
Sau một chiếc xe bò, lại có một người đi đường tiếp tục vượt qua An Quốc Minh đang chạy xe đạp.
An Quốc Minh 1 mét 8 mấy, đôi chân dài giống như mới mọc ra, một cái muốn đạp về phía trước, một cái khác lại cứ đạp về phía sau.
Xe đạp lung lay hết bên trái rồi đến bên phải, chân trái của anh ấy đặt xuống đất, nâng lên, sau đó đùi phải lại đặt xuống đất rồi lại nâng đi lên.
Lặp đi lặp lại như thế, xe đạp đi về phía An Ninh với tốc độ cực kì chậm.
“Em gái lên đây, anh hai chở em.”
Đi lên sao?
An Ninh không nhúc nhích, cô không dám.
Cô còn có nhiệm vụ hạt giống đâu, không thể chết sớm.
An Quốc Minh nhìn An Ninh không di chuyển nói: “Không cần sợ hãi, em ngồi ổn rồi anh hai mới đi.”
“Nhưng mà anh chở thì em mới sợ hãi.”
An Ninh nói thẳng, làm cho An Quốc Minh hơi đau đầu nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không anh đi về tìm anh cả đi.”
An Quốc Minh xuống xe, An Ninh dùng một bàn tay đỡ lấy tay lái, một tay còn lại đỡ An Quốc Minh một chút.
“Chờ chút.”
“Hả? Chờ làm gì?”
An Ninh cũng không nói lời nào, trực tiếp đẩy xe đạp đi, nhìn chằm chằm mấy lần, đẩy xe đạp liền chạy đi.
“Không được, không được, em gái!”
“Không có việc gì, em sẽ không bị ngã đâu.”
An Ninh không quay đầu lại hét lên một câu, nhấc chân một cái, người đã ở trên xe đạp rồi.
An Quốc Minh ở phía sau hét đến mức giọng nói đều khàn.
“Không phải là em, mà là xe đạp không thể bị hư được!”
An Ninh đã lên xe đạp đi về phía trước, được anh hai nhà mình quan tâm, vô cùng cảm động.
Nói rất đúng!
Đồ vật là của nhà người khác, đúng là không thể làm hư.
An Ninh dứt khoát đưa tinh thần lực của chính mình bám vào trên xe đạp, bảo vệ nó, đến nỗi chính mình, không có việc gì, lớn lên khoẻ mạnh.