Có lẽ vì chẳng còn sự che chở của cô, nên hai người này đã không còn sống sung sướng ở căn cứ Long như kiếp trước nữa. Chưa đầy nửa tháng, cả hai đã trở nên tiều tụy, ngay cả sắc mặt của Lâm Tuấn Thanh luôn tỏ ra ôn hòa cũng vô cùng khó coi.
Nghĩ đến cảnh họ khóc lóc cầu xin mình quay về, Trình Dao cười lạnh. Cô không ra tay giải quyết hai kẻ này đã là nhân từ lắm rồi, mà họ còn muốn cô tiếp tục nuôi dưỡng họ ư? Không đời nào!
Bạch Hổ lớn đang nằm bò trên lối đi nhỏ nghe thấy tiếng cười lạnh, cái đuôi khẽ vẫy, ngẩng đầu nhìn thú hai chân ngồi ở phía trước.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của Đại Bạch nên Trình Dao ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, bắt gặp đôi mắt tròn màu xanh nhạt của Đại Bạch trong đó. Cô khẽ mỉm cười, nụ cười không còn băng giá như vừa nãy mà toát lên một vẻ ấm áp:
“Đại Bạch, mệt không?”
Bạch Hổ lớn chỉ nhìn thú hai chân kia một cái rồi thu mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ. Những nơi này đều không phải cảnh tượng quen thuộc của nó, cũng không biết khi nào mới có thể trở về tìm được con non nhà nó.
Trình Dao thấy vậy, nụ cười dần thu lại, hàng lông mày khẽ chau lại, bao phủ một nỗi buồn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT