“Lâm Lang, bên ngoài mới mở một quán ăn, chúng ta đi thử xem?”

Lâm Lang vén tóc hai bên má, “Cũng được.”

Hắn phấn khích đến đỏ bừng cổ, vội vàng mở cửa xe cho Lâm Lang.

“Đứng lại!”

Lâm Lang còn chưa kịp bước vào trong xe, đã bị một bàn tay túm chặt lấy, móng tay xuyên qua lớp áo khoác mỏng, đau điếng.

Không cần nghĩ cũng biết, bàn tay này chắc chắn là của nữ chính đại nhân.

Dương Tình tính tình y như con trai, mạnh bạo vụng về, chẳng phân biệt hoàn cảnh gì mà cứ túm áo, kéo tay người khác. Lâm Lang từng bị cô ta kéo bung cả cổ áo, lúc đó cô mặc áo tay ngắn cổ rộng, bị kéo một phát lộ cả bả vai. Lâm Lang khi ấy giận dữ trách mắng một câu, làm Dương Tình giật mình, từ đó chuyển sang chỉ túm tay.

Tất nhiên, tính cách kiểu này trong mắt người thích cô ta là thẳng thắn đáng yêu.

Nhưng trong mắt Lâm Lang thì chỉ thấy thô lỗ và hung hăng.

“Dương Tình?” Cô quay đầu lại, cố tỏ ra ngạc nhiên.

Thật ra hai người cũng chẳng giao thiệp nhiều, lần nói chuyện gần nhất là mấy tháng trước, khi cô gái ngổ ngáo này túm cổ áo cô, tức giận chất vấn rằng tối hôm đó Hàn Gia Thụ có phải bị cô gọi về không.

Lâm Lang mỉm cười, trong lòng thì thầm chửi rủa.

Đàn ông có chân, muốn ở lại hay rời đi là do hắn chọn, chẳng lẽ là cô ép hắn à? Dù vậy, cô cũng phải công nhận Hàn Gia Thụ hơi... “không biết điều”, người ta đã nguyện vì anh mà làm đến mức đó, thế mà anh lại bỏ người ta rồi chạy mất, thật là…

“Tuy tôi không ưa gì cô, nhưng cô làm vậy là không được.” Dương Tình nghiêm mặt chỉ vào A Khang, “Tên này nhìn là biết không phải người đàng hoàng, cô mà đi với hắn, thể nào cũng xảy ra chuyện không hay.” Cô ta nói vẫn còn giữ chừng mực.

Lâm Lang nhìn A Khang, người vì cô mà đã nhuộm lại tóc đen, còn tháo hết mớ khuyên tai trên mặt, nếu không phải gương mặt có chút tà khí thì trông chẳng khác gì một nam sinh cấp ba thuần khiết. Còn Dương Tình thì sao, tóc nhuộm đỏ như rượu vang, cổ áo không cài, để lộ cả mảng da thịt.

“Anh cô không có ở đây, tôi có trách nhiệm chăm sóc cô.” Dương Tình nói vậy.

“Chị gái ơi, chị có thể đừng lo chuyện bao đồng được không?” A Khang hiển nhiên không có kiên nhẫn với nữ sinh khác ngoài Lâm Lang, thô lỗ ra mặt “đuổi khách”. Nhưng nữ chính lại có khả năng đặc biệt, tai điếc mắt ngơ, cứ chằm chằm hướng về phía Lâm Lang mà thuyết giảng:

“Cô là tiểu thư nhà giàu, không lo học hành, suốt ngày chỉ biết hẹn hò với nam sinh là sao? Cô không sợ làm ba cô thất vọng à?”

Lâm Lang nhướng mày ủa sao đây? Hàn Gia Thụ còn chưa công nhận quan hệ, mà nữ chính đại nhân đã vội vã dùng giọng điệu chị dâu để dạy bảo cô rồi?

Nếu Lâm Lang nhớ không nhầm, thì thành tích cô luôn đứng đầu, còn đối phương thì... từ trước đến nay vẫn luôn lẹt đẹt dưới đáy bảng.

Cô hơi nghiêng người, khéo léo gạt tay Dương Tình ra. Cô ta thoáng sững sờ, còn Lâm Lang đã ngồi vào trong xe, chân dài khép lại tao nhã, đưa tay vuốt thẳng vạt váy, tư thế thanh nhã ung dung.

“Nếu cô không yên tâm, thì đi cùng luôn đi.”

Còn có hậu quả gì, thì đó đâu phải chuyện cô có thể quyết định được.

Dự cảm của Lâm Lang không sai. Khi A Khang dẫn hai người đến một nhà hàng, hắn bỗng ra ngoài nghe điện thoại. Đúng lúc đồ ăn vừa được bưng lên, cô gái phục vụ lại rút ra một khẩu súng, chĩa vào thái dương hai người.

“Hai cô em, đã đến địa bàn Hoắc bang bọn tôi thì là khách quý. Không bằng qua bên tôi ngồi chơi một lát?”

Dương Tình bị dọa đến giật nảy mình, nhưng rồi lập tức nghĩ lại chẳng lẽ là tên côn đồ này thù dai vụ vừa nãy, giờ bày trò hù dọa hai nữ sinh yếu ớt bọn cô?

“Cho dù là dọa người, các người cũng quá đáng quá rồi đấy!”

Cô ta gào lên, nhưng cô gái kia chỉ hơi nhíu mày, rút từ giữa hai chân ra một con dao găm sắc bén, dí sát vào cổ Dương Tình, nhẹ nhàng ấn một cái, một vệt máu mảnh liền rỉ ra.

“Tiểu thư à, tôi khuyên cô nên giữ im lặng thì hơn. Dao tôi không có mắt đâu, lỡ tay rạch nát mặt cô thì đừng trách.”

Dương Tình cảm nhận rõ cơn đau rát ở cổ, lúc này mới nhận ra đối phương không hề đùa giỡn, dù mặt mày vẫn còn cứng đờ, nhưng cũng quyết định “thức thời là thượng sách”.

“Hàn tiểu thư, thiếu gia nhà tôi ngưỡng mộ cô đã lâu, vẫn luôn muốn mời cô về chơi một chuyến, chỉ là vì nhiều lý do mà chưa thực hiện được. Hôm nay cũng là bất đắc dĩ mới phải dùng cách này, mong cô thông cảm.” Cô gái bắt cóc vừa nói vừa dùng khăn đen bịt mắt Lâm Lang lại.

Lâm Lang phối hợp, đối phương càng dịu dàng hơn, còn cử một cô gái dáng chuẩn bế cô lên xe.

Cô được đặt lên một chiếc ghế sofa mềm mại, tay không bị trói, nên cô cũng ngoan ngoãn ngồi yên, giữ thể diện cho chủ nhà.

Dương Tình thì bị trói cả tay chân, miệng bị nhét một mảnh vải trắng, chỉ có thể ú ớ kêu.

Lâm Lang đưa tay sờ nhẹ lên sofa, là loại bọc da cao cấp, trong phòng còn thoang thoảng mùi đàn hương.

Có tiếng giày da vang lên.

Lâm Lang ngửi thấy mùi xì gà, hơi giống loại Hạng Bất Thần hay hút.

“Tên A Khang kia cũng có mắt chọn người thật, nhìn đến tôi còn thèm.” Kẻ vừa đến giơ tay nâng cằm cô, trêu chọc, “Mỹ nhân à, có muốn cân nhắc làm bạn gái tôi không? Tên nhóc kia đánh nhau thì giỏi, nhưng nói đến chuyện biết thương hoa tiếc ngọc, thì Hoắc thiếu gia tôi đâu có kém gì.”

Lâm Lang không đáp lời.

Hắn chọc ghẹo một lúc, thấy cô không phản ứng gì thì biết điều rút tay về. Dù gì hắn cũng hiểu rõ vị thế nhà họ Hàn. Nếu không phải để dụ tên nhóc kia xuất hiện, thì hắn cũng không liều mạng mời vị thiên kim tiểu thư này đến tận tổng bộ.

Nhưng mà, tuần trước A Khang bỗng dưng giành quyền quản lý chỗ đó, khiến anh em bên phe hắn mất mặt ra trò. Hắn làm sao nuốt trôi cục tức này được.

Lần này, hắn nhất định phải khiến tên nhóc kiêu ngạo cuồng vọng kia có đi mà không có về!

Hoắc thiếu gia dặn dò thêm vài câu, rồi quay sang Lâm Lang và Dương Tình:

“Đương nhiên, Hoắc thiếu gia tôi không có ý làm khó hai người, sẽ không cử người canh chừng bên ngoài, nhưng trong phòng có gắn camera theo dõi. Từng hành động của hai người đều bị ghi lại. Nếu có động thái gì không thích hợp, đừng trách tôi trở mặt vô tình.”

Cửa phòng khép lại, bốn phía bỗng trở nên im ắng.

Dương Tình lại "ô ô" kêu lên một tiếng, vẫn hướng về phía Lâm Lang, có lẽ muốn cô tháo thứ trong miệng ra giúp mình.

Lâm Lang làm như không hiểu, tựa người vào ghế sofa phía sau, bình thản nhắm mắt lại.

Khác với nữ chính hay bị bắt cóc mà chẳng hiểu chuyện gì, trong lòng Lâm Lang lúc này lại vô cùng rõ ràng. Tên Hoắc thiếu gia này chắc là đối thủ của A Khang, cả hai phe đều là hắc đạo, va chạm xung đột là chuyện không tránh khỏi, thậm chí có thể dẫn đến chuyện sống còn.

Ngay từ khi bước chân vào quán ăn mới mở của nhà họ kia, ánh mắt Lâm Lang đã để ý đến mấy nhân viên phục vụ đi tới đi lui toàn là nữ, vóc người mảnh mai yểu điệu như liễu yếu trước gió. A Khang vẫn còn non nớt, sơ suất để lộ sơ hở ở nơi toàn là nữ, không phát hiện ra giữa những bước đi mềm mại kia lại ẩn chứa một vẻ trầm ổn bất thường.

Cô giả vờ thờ ơ, đã gửi tin nhắn cho Hàn Gia Thụ, bảo anh tới đón.

Đối phương đáp lại rằng xử lý xong việc là sẽ tới ngay.

Liệu có nên khuyên A Khang phối hợp cảnh sát, từ từ tìm cách giải cứu? Hay là không đợi được, một mình đơn thân độc mã xông thẳng vào?

Chỉ khi thật lòng quan tâm một người, người ta mới mất hết lý trí, hành động đầy cảm tính như vậy.

Tình cảm thật nếu không mổ tim ra nhìn, ai mà biết được bên trong là chân thành hay giả dối?

Khóe môi Lâm Lang khẽ cong lên.

Anh trai à, nếu anh nói thích em, vậy thì hãy thể hiện cho thật tốt nhé.

A Khang đầy mặt áy náy, hận không thể mổ bụng tạ lỗi:

“Xin lỗi, anh Hàn, là do em quá sơ suất, để người bên Hoắc bang chen vào kẽ hở.”

Hàn Gia Thụ siết chặt thiệp mời đỏ chói kia, dùng lực quá mạnh đến mức ngón tay trở nên trắng bệch. Sau một lúc lâu, anh mới bình tĩnh lại:

“Hiện tại không phải lúc để trách ai. Điều quan trọng nhất là đảm bảo an toàn cho con bé. Nếu đám người Hoắc bang dám động đến em gái của tôi dù chỉ một sợi tóc, tôi sẽ khiến bọn chúng hối hận vì đã sinh ra trên đời này.”

Trong giọng nói vững vàng ấy ẩn chứa sát khí lạnh đến thấu xương.

A Khang nhất thời không dám nhìn vào mắt anh. Người này chỉ lớn hơn hắn hai tuổi, nhưng giờ phút này lại khiến hắn có cảm giác như đang đối diện với cha mình một nam nhân từng bước ra từ biển lửa núi xác.

“Tôi có một ý tưởng, hy vọng cậu chịu nghe.” Hàn Gia Thụ nói.

A Khang vội vàng gật đầu, ánh mắt từ hoài nghi dần chuyển sang khâm phục:

“Em nghe anh Hàn hết!”

Hàn Gia Thụ giao kế hoạch cho A Khang đi thực hiện, còn bản thân thì chuẩn bị một chút, thay một bộ tây trang bảnh bao, hóa trang, một mình tiến vào nơi Hoắc thiếu gia đang giấu người một khu nhà dân chẳng có gì nổi bật, cao 12 tầng.

“Anh tới đây làm gì?” Bảo vệ trước cửa nhìn anh đầy cảnh giác.

“Hoắc thiếu gia gọi tôi đến xử lý một số việc liên quan đến bất động sản.” Hàn Gia Thụ đẩy đẩy kính mắt, nở nụ cười tự tin và thành khẩn, “Đây là danh thiếp của tôi.” Anh vừa nói vừa mở cặp tài liệu ra, khẽ nhíu mày, “À, xin lỗi, vì chuyện hôm nay quá gấp, tôi đi vội quá nên quên mang theo. Nếu cần, tôi có thể gọi điện cho lão bang chủ xác nhận?”

Vừa nghe đến ba chữ “lão bang chủ”, người bảo vệ run lên, trên mặt hiện rõ vẻ sợ hãi, vội vàng xua tay:

“Chuyện nhỏ thế này không cần phiền đến lão bang chủ.” Hắn lau mồ hôi trán, nở nụ cười lấy lòng:

“Hóa ra là luật sư Kim, thất lễ rồi!”

“Tôi họ Uất Trì.” Hàn Gia Thụ nhẹ nhàng sửa lại, không mất phong độ.

Người bảo vệ càng thêm ngượng ngùng, đưa cho anh một chiếc thẻ từ:

“Đây là thẻ thang máy, mời anh dùng.”

“Cảm ơn.” Hàn Gia Thụ mỉm cười, chào tạm biệt, dưới ánh mắt của bảo vệ, quẹt thẻ bước vào thang máy, lên thẳng tầng cao nhất.

Hoắc thiếu gia từng gửi một đoạn video ghi lại cảnh Lâm Lang để uy hiếp A Khang. Trong đoạn đó, từ ly nước trên bàn phản chiếu bóng của một tòa nhà nổi tiếng trong vùng. Hàn Gia Thụ tính toán sơ qua độ cao chính là tầng 12. Dựa vào các dấu vết để lại, anh suy đoán được vị trí chính xác căn phòng giam giữ Lâm Lang.

Đúng như dự đoán, chỉ có mỗi căn phòng đó là có người canh gác đặc biệt.

“Ai đấy?” Đám bảo tiêu lập tức cảnh giác.

“Chào các anh, tôi là Uất Trì Hồng Quân, được lão bang chủ giao xử lý một vụ đất ở nội thành.” Thanh niên cười cười, vừa nói vừa đưa tay định vặn tay nắm cửa.

Sắc mặt đám đại hán giãn ra, “Hóa ra là Uất Trì tiên sinh.”

Người tên Uất Trì này luôn theo sát lão bang chủ, thần long thấy đầu không thấy đuôi, bí ẩn còn hơn cả bang chủ. Mấy kẻ này là người mới được Hoắc thiếu gia chiêu mộ, nên không nhận mặt thật của Uất Trì Hồng Quân. Cộng thêm dáng vẻ bình tĩnh, ung dung của Hàn Gia Thụ, khiến họ hoàn toàn tin tưởng.

“Tiên sinh, có lẽ ngài nhầm rồi, thiếu gia đang đợi ở tầng 3.”

Hàn Gia Thụ thu tay lại, làm bộ nghi hoặc:

“Tầng 3? Tôi không nhận được tin. Trước giờ mấy việc thế này đều xử lý ở tầng cao nhất, sao hôm nay lại đổi địa điểm?”

Một bảo tiêu có vẻ muốn lấy lòng, lỡ miệng một câu:

“Khà khà, Uất Trì tiên sinh có điều chưa biết, hôm nay chỗ này tiếp đón hai vị khách quý, thiếu gia muốn đích thân chiêu đãi.”

“Ra là vậy.” Hàn Gia Thụ gật đầu, “Vậy tôi xuống tầng 3 gặp thiếu gia.”

Nói xong vừa xoay người, cổ tay áo tây trang hắn trượt xuống, lộ ra một khẩu súng gây mê cỡ nhỏ. Thừa lúc hai người còn chưa phản ứng, hắn bắn thẳng vào đùi họ.

“Uất Trì tiên sinh, anh—”

Loại súng này là Hàn Gia Thụ mua từ chợ đen với giá cao, bên trong chứa loại thuốc chỉ cần một chút là khiến người ta hôn mê ba ngày ba đêm, hiệu quả lập tức.

Hai người kia vì còn quán tính nên chưa ngã ngay.

Hàn Gia Thụ dùng thêm một khẩu súng khác phá hủy toàn bộ camera trong hành lang, sau đó lập tức vặn tay nắm cửa, xông vào.

Vừa vào hắn đã giơ tay bắn vỡ camera trong phòng.

Lâm Lang nghe thấy tiếng động, kéo khăn bịt mắt xuống.

“Đi mau!”

Hàn Gia Thụ nắm chặt tay cô.

Vừa định rời đi, khóe mắt hắn lại liếc thấy Dương Tình, do dự một giây rồi cũng giúp cô gỡ trói.

“Là anh!”

Dương Tình nhận ra người trước mặt, dù hắn đã ngụy trang cẩn thận, nhưng ánh mắt sắc bén ấy cô chẳng thể nào quên. Hai má cô đỏ bừng vì kích động.

Cô sớm biết anh sẽ không bỏ mặc cô!

“Chúng ta không còn thời gian, ra ngoài rồi nói tiếp.” Hàn Gia Thụ vừa nói vừa kéo Lâm Lang chạy trước, Dương Tình vội vàng chạy theo sau.

Tút tút tút ——

Ngay khi ba người bước ra khỏi phòng, toàn bộ tòa nhà vang lên tiếng báo động. Dương Tình hoảng quá ngã sõng soài nơi ngưỡng cửa, răng va vào nhau lập cập như thể bắn cả băng đạn, may mà không gãy cái nào. Cô còn định chờ nam thần quay lại kéo mình dậy, ai ngờ ngẩng đầu lên đã thấy hắn chẳng mảy may dừng bước, đang nắm tay em gái phóng như bay về hướng thoát thân.

Cô vừa giận vừa tủi, nhưng biết lúc này không phải lúc chơi trò công chúa, đành cắn răng che miệng đau mà tiếp tục đuổi theo.

Điều khiến cô được an ủi một chút là Hàn Gia Thụ có để ý thấy cô đang chạy theo phía sau, nên đã dừng lại đợi một chút.

Phát hiện ấy khiến tâm trạng u ám của cô bỗng sáng rỡ hẳn lên. Dù tình huống nguy hiểm, cô vẫn ngại ngùng hỏi:

“Giờ chúng ta đi hướng nào?”

“Đi thang bộ!”

Hàn Gia Thụ chỉ xuống cầu thang, bản thân lại không nhúc nhích.

Thái độ này của nam thần... là muốn nhường cô đi trước?

Dương Tình xúc động vô cùng, không muốn để anh bị liên lụy, liền vận hết tốc lực chạy xuống tầng dưới.

Còn "nam thần" chỉ vừa tiễn mắt cô xong đã không nói không rằng quẹt thẻ, ôm Lâm Lang vào thang máy, thong thả bấm nút xuống tầng một.

Lâm Lang: “……”

Nam chính đại nhân à, anh chơi chiêu như vậy với nữ chính có ổn không đó?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play