Dường như nhận ra nét mặt nghẹn lời của Lâm Lang, Hàn Gia Thụ dịu dàng trấn an:

“Không sao đâu. Dương Tình đánh nhau giỏi lắm, một mình cũng xoay xở được. Không như chúng ta, yếu như sợi bún, chỉ biết làm bia cho người ta xâu xé.”

Nói dối mà mặt tỉnh bơ.

Lâm Lang không tin hắn lại chẳng có át chủ bài gì.

Cô vừa rồi “vô tình” chạm phải cơ bụng cứng như thép của hắn mà.

“Nhưng mà, mình ngồi trong thang máy cũng không an toàn đâu. Lỡ có người xông vào thì...”

Chưa dứt lời, lời gở của Lâm Lang lập tức ứng nghiệm. Cửa thang máy “ting” một tiếng mở ra.

Hàn Gia Thụ lập tức xoay người, che chắn trước mặt cô, một tay chống lên vách thang máy phía trên đầu cô. Lâm Lang vừa định quay lại thì cả người đã bị đè chặt lên vách kim loại lạnh toát. Rồi bị hắn mạnh mẽ hôn lên môi.

Cái hôn đó khiến người nghẹt thở, không cách nào trốn thoát.

Động tác của hắn vừa vội vã vừa thô bạo, như một kẻ cướp giật lao thẳng vào thành, còn cắn rách môi cô đến rướm máu.

Lâm Lang đau quá cau mày, liền định đẩy hắn ra.

Nhưng tay cô vừa đặt lên lồng ngực rắn chắc của hắn thì đã bị hắn bắt gọn. “Rầm” một tiếng, cả người cô bị ép chặt vào vách, không nhúc nhích được.

Tên này còn giảo hoạt lạ thường, dùng sức tách từng ngón tay cô ra, đan mười ngón vào nhau.

“Ô ——”

Hai anh em phối hợp diễn cảnh “tổng tài cưỡng hôn” vô cùng tự nhiên.

Ngoài thang máy vang lên một tiếng xuýt xoa kinh ngạc:

“Chà, người anh em cậu sung quá nha! Nhưng nhẹ tay thôi, con gái mảnh mai lắm, phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ.”

Người kia nói xong thì cũng rất biết điều, không bước vào nữa.

Hàn Gia Thụ lúc này mới mở mắt, trong đáy mắt ánh lên một tia sáng tối mờ. Hắn rời môi cô, quay sang cô em gái đang đứng sững ngây người, cười tươi như không có gì xảy ra:

“Biện pháp tạm thời thôi, đừng để bụng.”

Nếu không cảm nhận được thân nhiệt nóng rực như dung nham sắp bùng nổ của hắn, có lẽ Lâm Lang cũng tin thật.

Hắn lấy từ cặp công văn ra một cái kéo cắt một đoạn váy của cô, buộc thành một dải khăn dài, quấn lên trán cô.

Sau đó, hắn nhanh chóng cởi bỏ quần tây, bên trong là một chiếc quần jean, áo vest bên ngoài đổi từ màu xanh đậm thành đỏ sặc sỡ, mái tóc bị vò rối bù, còn dùng bình xịt nhuộm tóc biến mái thành màu tím. Nhìn hắn lúc này đầy vẻ phong trần, trông chẳng khác gì một tên lưu manh kiểu Nhật.

Toàn bộ quá trình không quá 15 giây, thang máy mới vừa tụt được ba tầng.

Lâm Lang thật lòng bái phục, cảm thấy nam chính không đi làm lính đặc chủng thì đúng là uổng phí nhân tài.

Hai người còn đủ thời gian tám chuyện.

“Lát nữa dù anh có làm gì, em chỉ cần phối hợp là được, hiểu chưa?”

Hàn Gia Thụ nhẹ nhàng chạm tay lên môi nàng, “Đau không?”

“Không sao.” Lâm Lang đáp.

“Không sao là tốt.” Hắn dịu dàng cười, đột ngột đưa tay kéo cổ áo khoác của cô, lộ ra vai trắng nõn mềm mại dưới lớp áo.

“Anh...?”

Thanh niên cúi người xuống, ánh mắt bỗng tối lại.

Lúc đầu là hôn nhẹ lên vai, sau đó mở miệng cắn như dã thú gặm nhấm.

Trên cổ và vai cô lấm tấm những vết bầm tím, toàn là dấu vết hắn cố tình lưu lại.

Hàn Gia Thụ ôm cô “bạn gái hư” mới ra lò bước ra khỏi thang máy. Trước mặt là một đám người đang ồn ào. Hắn bày ra vẻ mặt rối rắm mơ hồ, còn bị một tên gọi lại:

“Chuyện gì vậy?”

“Chạy! Chạy mau!”

Đối phương nổi giận gào to:

“Mau đi tìm! Hai nữ một nam, đang ở tầng 11, chắc chắn chưa chạy xa! Anh em, lên tầng bắt nó lại cho tao!”

Khuôn mặt điển trai của Hàn Gia Thụ hơi méo mó, phẫn nộ nói:

“Thật quá đáng! Dám làm trái quy tắc của Hoắc bang tụi tao! Bảo bối, mau đi cùng anh tìm!”

Rồi nam chính đại nhân vô cùng thành thạo kéo cô rẽ ra cửa sau, tiện tay “mượn tạm” một chiếc xe chưa khóa ở bãi đỗ, phóng ra ngoài.

Lâm Lang nhìn hắn đeo găng tay khi cầm vô lăng, thầm nghĩ một người phải tỉ mỉ cỡ nào mới có thể nhớ đến chuyện dấu vân tay trong lúc chạy trốn?

Xem ra cô phải đánh giá lại nam chính đại nhân từ đầu.

Ban đầu cô còn định mượn tay Hoắc thiếu gia khơi mào mâu thuẫn giữa hai nhà Hoắc – Hàn, từ đó tìm cơ hội tiếp cận Hàn Gia Thụ. Ai ngờ đối phương không chỉ có bản lĩnh, còn một mình xông thẳng vào hang ổ, giở chiêu “điệu hổ ly sơn” đẹp không tì vết.

Chậc, mấy người IQ cao đúng là khó chơi.

Nhưng cũng vì thế mà càng kích thích, càng cuốn.

Lâm Lang trong bụng đang tính kế, thì bên phía Hàn Gia Thụ cũng không ngừng hoạt động.

Hắn lái xe chọn toàn đường nhỏ vắng vẻ, cố tránh khỏi khu vực kiểm soát của Hoắc bang, đồng thời nhớ lại kế hoạch ban nãy.

Hắn cho A Khang kết nối trực tiếp với Hoắc thiếu gia, đề nghị chuộc lại “đại tiểu thư” với cái giá trên trời, còn kèm theo một vài mảnh đất đắt giá. Hoắc thiếu gia khó mà thấy được hắn chịu nhún nhường, tỏ thái độ chân thành như vậy, lại còn có cơ hội đánh cho thằng tiểu tử thúi kia một trận, cơ hội tốt như thế ai mà không đồng ý?

Tiền mà, có ai lại chê nhiều.

Hoắc thiếu gia liền gật đầu cái rụp, còn đem hợp đồng gửi qua.

Hắn đang mơ màng chờ nhận một khoản lớn, ai dè Hàn Gia Thụ đảo mắt đã cứu người chạy mất.

Mà Hoắc thiếu gia thì sĩ diện hão, nếu bị A Khang khích vài câu, có khi vì mặt mũi mà còn phải rút ví trả một khoản “phí bịt miệng”. Lúc đó hắn sẽ lợi dụng đường dây của A Khang để xây dựng thế lực ngầm cho mình.

Chiêu này gọi là: Tay không bắt sói trắng.

Tiền đề là, Hàn Gia Thụ phải chắc chắn đưa người ra được.

Và hắn hoàn toàn không cho rằng mình sẽ thất bại.

Chưa kể, trong màn “anh hùng cứu mỹ nhân” lần này, Hàn Gia Thụ còn rất có tâm cơ, tự thêm vào cho mình kha khá “cảnh diễn”, tranh thủ ăn không ít đậu hũ của Lâm Lang. Nhìn gương mặt cô in dấu son, cổ còn lưu lại những vết bầm tím, hắn lập tức cảm thấy mãn nguyện.

Một mũi tên trúng hai đích.

Hắn cực kỳ hài lòng.

“Anh trai, giờ chúng ta đi đâu vậy?” Lâm Lang giả vờ ngây thơ hỏi, “Em chưa từng tới khu này, toàn cỏ dại, còn có mồ mả, trông đáng sợ quá.”

Sắc mặt Hàn Gia Thụ không đổi:

“Chúng ta vất vả lắm mới thoát ra được, không biết Hoắc bang sẽ phản ứng thế nào. Cứ tạm trốn trước, lát nữa anh gọi người nhà đến đón.”

Nói dối.

Lâm Lang nhạy bén nhận ra lúc hắn nói câu đó, hơi thở không đều không phải vì hồi hộp mà là vì phấn khích kiểu vui mừng khi mưu tính đã thành, giống như đang che giấu điều gì.

Cô dựa lưng vào ghế xe, cẩn thận suy nghĩ lại những chuyện xảy ra gần đây.

Có một lần, Lâm Lang tỉnh dậy giữa đêm.

Cô cảm thấy mình có cảm giác hít thở không thông, lúc mở mắt thì thấy bên mép giường có một bóng người. Người đó đang cúi xuống, tay cầm một sợi dây buộc tóc đỏ bừng, đúng lúc quấn quanh cổ cô.

Thấy cô mở mắt, người kia nở nụ cười hiền lành vô hại:

“Xin lỗi, đánh thức em rồi à?”

“Anh làm gì vậy?” Lâm Lang thản nhiên lùi về sau một bước.

Người kia gãi cổ ngượng ngùng:

“Anh đi ngang một tiệm trang sức, thấy ở đó có nhiều vòng cổ đẹp quá, định mua tặng em, nhưng lại không biết em hợp với loại dài hay ngắn, nên tính đo thử cổ em. Ban đầu là muốn cho em bất ngờ.”

Chỉ đơn thuần là muốn đo kích cỡ cổ cô thôi sao?

Chứ không phải định nhân cơ hội siết chết cô?

“Đến rồi, mình xuống xe đi một chút. Em ngồi trên xe lâu vậy chắc mỏi lắm rồi.” Hàn Gia Thụ giúp cô mở cửa xe, đưa tay ra đỡ.

Lâm Lang đưa mắt nhìn quanh ngoài bờ cát rộng nơi xe họ vừa chạy vào, xung quanh chỉ toàn cỏ dại rậm rạp. Cách đó không xa có một gò đất nhô lên, trên mặt lác đác vài tờ tiền vàng cháy dở. Có lẽ do mưa gần đây nên đám tiền giấy trộn lẫn bùn đen, trông thê lương vô cùng.

Một luồng gió lạnh lùa vào cổ áo sau lưng cô.

Nơi này đúng là một chỗ vứt xác lý tưởng.

Lâm Lang gật đầu, ra chiều hài lòng.

“Em thích chỗ này hả?” Chàng trai bên cạnh đột ngột hỏi.

“Anh thích không?” Lâm Lang không trả lời, mà hỏi lại hắn.

Hàn Gia Thụ quay sang nhìn em gái mình. Hôm nay cô không buộc tóc, mái tóc đen mềm mại xõa xuống vai. Trên tai là chiếc kẹp tóc hình bướm bằng thủy tinh, phối hợp với chiếc váy màu nhạt trên người, càng khiến nàng thêm nổi bật.

“Thích.”

Khóe miệng hắn khẽ cong lên, mang theo một nụ cười khó đoán.

“Phía trước là một nghĩa địa bỏ hoang. Lúc đầu vì đường xa nên chẳng ai đến, lâu dần thành nơi vắng vẻ. Không ai lui tới. Anh tình cờ phát hiện nơi này yên tĩnh, không bị ai quấy rầy. Lúc tâm trạng không tốt, anh thường đến đây thư giãn.”

“Ở đây muốn làm gì cũng được… vì… sẽ chẳng ai đến làm phiền.”

Lâm Lang thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn định lộ mặt thật rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play