“Sao không nói gì, sợ à?”

Hàn Gia Thụ đút tay vào túi quần, trong đó là một con dao gấp đã chuẩn bị sẵn, sắc bén, đủ để một nhát chí mạng.

Cô gái kia ánh mắt sáng lên một thoáng, cứng rắn chống đỡ:

“Em... em không sợ đâu.”

“Meo ——”

Bốn phía vốn yên tĩnh bỗng vang lên tiếng mèo kêu ai oán.

“Aaaaa!”

Cô gái hét to, khuôn mặt tái mét vì sợ.

“Đừng sợ, có anh đây.” Hàn Gia Thụ thuận tay ôm cô vào lòng.

Thân thể mềm mại kia vẫn đang run rẩy không ngừng.

Chàng trai một tay giữ đầu cô gái, một tay rút dao ra, nhẹ nhàng bật lưỡi dao ra, ánh thép sáng như tuyết chiếu lên mặt hắn, hòa với đôi mắt âm trầm sâu thẳm kia giống như ma quỷ.

Hắn chậm rãi giơ tay lên, cổ tay gập lại, mũi dao chĩa thẳng vào cổ cô gái.

Hàn Gia Thụ nhẹ nhàng vén tóc sau cổ cô bằng mũi dao, lặng lẽ áp sát.

Tạm biệt, em gái thân yêu của anh.

Anh nhất định sẽ báo thù cho em, khiến đám Hoắc bang “nợ máu trả bằng máu”.

Khóe miệng Hàn Gia Thụ khẽ nhếch.

Đổ oan, gài bẫy đó là kỹ năng hắn giỏi nhất.

Tiếc là em, lại không nhìn thấu màn diễn xuất đỉnh cao của anh.

“Nhưng mà, nghĩ kỹ lại thì… cũng chẳng có gì đáng sợ. Đợi đến lúc cả hai ta đều già, chẳng phải cũng sẽ bị chôn xuống đất bùn này sao? Đến lúc đó, quan tài anh nhất định phải đặt cạnh em. Nghĩ đến chuyện khi chết rồi, anh vẫn nằm bên em, cái chết cũng chẳng còn đáng sợ nữa.”

Cô nói, hơi thở phả lên người hắn.

Hàn Gia Thụ khựng lại.

Hắn bỗng nhớ tới một cảnh tượng kỳ lạ.

Dưới vầng trăng đỏ như máu, một bàn tay trắng bệch trồi lên từ lớp bùn đất, run rẩy vươn ra.

“Anh ơi, đất này dày quá, em ra không nổi, mau giúp em đi mà.”

Giọng nữ mè nheo như đang làm nũng.

“Ngoan, trời còn chưa sáng, ngủ thêm chút nữa đi.”

“Không muốn đâu, em đói rồi, muốn ăn thịt người.”

“Ăn anh là được.”

“Anh chỉ còn da bọc xương thôi, cắn cứng ngắc, em không ăn đâu.”

“Thật sự không ăn?”

"Đáng ghét!”

Hàn Gia Thụ: “……”

Không hiểu sao, trong lòng bỗng thấy hơi nghẹn ngào.

“Anh à, sao anh không nói gì vậy?” Lâm Lang ngẩng đầu lên, suýt thì va trúng lưỡi dao, may mà bị hắn giữ chặt lại, ấn vào ngực.

“Véo!”

Lưỡi dao sắc bén cắm trúng bảy tấc của con rắn, máu chảy lênh láng.

“Anh à, sao vậy? Sao lại có tiếng động thế?”

“Không sao, có con gì đó không biết điều, anh xử lý nó chút thôi.” Hàn Gia Thụ ôm Lâm Lang trở lại xe, “Trễ rồi, mình về thôi.”

“Không phải nói là chờ người nhà họ Hạng tới đón sao?”

Hàn Gia Thụ hơi nghiêng người thắt dây an toàn cho nàng, “Không cần, anh mới nhớ ra có con đường nhỏ, đi lối đó tránh được tai mắt người khác. Xong rồi bỏ xe đi, chúng ta lại về nhà.”

Lâm Lang cúi đầu mỉm cười.

“Cười cái gì?”

“Anh trai thật đáng tin cậy, chuyện gì cũng không cần nghĩ, cứ theo anh là được.” Lâm Lang khen ngợi.

“Vậy sao?” Hắn liếc nhìn nàng, ánh mắt tự dưng có chút quyến rũ, “Không sợ anh đưa em đến chỗ đáng sợ nào à?”

“Chỗ đáng sợ là chỗ nào?”

“Bí mật.”

Hắn học theo cô, chớp mắt một cái, trông nghịch ngợm vô cùng.

Nơi đó à, có đi mà không có về. Em không muốn biết đâu.

Nhưng rồi sẽ có một ngày, anh nhất định sẽ đưa em đến nơi đó.

Hàn Gia Thụ dựa vào A Khang, san bằng Hoắc bang, mà chẳng để lộ sơ hở, còn âm thầm dựng nên mạng lưới riêng của mình.

Còn nữ chính chen giữa hai anh em bụng đầy tâm cơ thì không may mắn đến thế. Cô ta bị Hàn Gia Thụ bày mưu tính kế liên tục, lại bị thiếu gia họ Hoắc dọa nạt, ép cô ta phải khai ra nơi hai người đã trốn. Dương Tình không chịu nổi, khai ra Hàn Gia Thụ. Nhưng hình tượng học sinh ngoan hiền ngày thường và dáng vẻ thật sự của hắn khác xa nhau, khiến Hoắc thiếu gia tưởng cô ta đang giỡn mặt mình.

Cuối cùng, phải để Hạng Bất Thần đích thân ra mặt, mới đưa được người về.

Mà Hàn Gia Thụ, tên cáo già này, vẫn chưa cho là đủ còn tung đòn hồi mã thương, liên thủ với nhà họ Hạng ép Hoắc bang giao ra viên ngọc quý của Hàn gia. Không rõ hắn đã làm gì, mà Hoắc bang lập tức rớt khỏi top mười hắc bang hàng đầu. Nghe đâu, thiếu gia họ Hoắc mỗi ngày đều bị cha mình cầm gậy đuổi đánh.

Còn Lâm Lang, tất nhiên là sau khi trải qua một phen “trăm cay nghìn đắng”, được Hàn Gia Thụ đón trở về nhà họ Hàn.

Những chuyện này, Lâm Lang cũng chỉ nghe loáng thoáng từ A Khang rồi tự suy ra.

Chỉ là, dù biết rồi, cô cũng chẳng buồn nhúng tay. Tranh giành địa bàn không phải thứ cô hứng thú.

So với việc đó, cô vẫn thấy hứng thú hơn với chuyện làm sao “chơi chết” nam chính.

Mà tiệc sinh nhật 25 tuổi của Hạng Bất Thần, vừa hay lại cho cô một cơ hội tuyệt vời.

Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.

Nếu không phải bên cạnh có cái tên Hàn Gia Thụ cứ nhìn chằm chằm, cô thật sự muốn đi trêu ghẹo một chút anh trai họ Hạng kia.

Hạng Bất Thần định tổ chức tiệc ở nhà mình. Người này vốn thích mấy trò mới mẻ. Không rõ ai mách nước mà lại hứng thú nói muốn tổ chức một bữa tiệc hóa trang ẩn mặt thật hoành tráng.

Lâm Lang tự mình chọn lễ phục dạ hội. Hàn Gia Thụ nhìn cô một cái rồi bảo:

“Thay cái khác đi.”

Cô nàng nhăn mặt làm quỷ: “Đồ cổ hủ lạc hậu!”

Cuối cùng, Hàn Gia Thụ cũng không cản nổi cô.

“Ya, Tiểu Gia Thụ, cậu dẫn bạn gái tới à?”

Hạng Bất Thần không nhận ra cô, còn tưởng là bạn gái Hàn Gia Thụ, đôi môi đỏ mọng đầy thần bí và kiêu sa.

“Hạng gia, lâu ngày không gặp, thị lực lại kém đi rồi.”

Lâm Lang cười khẽ, tháo mặt nạ hồ ly xuống.

Hạng Bất Thần lập tức sững người.

Hắn ngơ ngác nhìn cô.

Trong ký ức của hắn, Lâm Lang nên là kiểu em gái nhà bên, tóc ngắn sát vai, mặt mũi trắng trẻo, trong sáng đáng yêu.

Chứ không phải người phụ nữ này váy mỏng ôm sát, tóc đen, môi đỏ, đẹp đến chói mắt.

Giống như mỹ nhân ngư trong truyền thuyết, không cần cất tiếng hát cũng có thể câu hồn người ta.

“Hạng gia? Anh bị hoa mắt à?”

Chiếc mặt nạ hồ ly u mê lay qua lay lại trước mắt hắn.

“Gạt người quá…” Hắn lẩm bẩm.

“Cái gì mà gạt với không gạt? Đây là quà sinh nhật nè, anh có muốn không?” Lâm Lang giơ tay kia lên, ngón tay móc lấy túi quà màu lam xinh xắn.

Hạng Bất Thần hoàn hồn, vội vàng nhận lấy, rồi lại trở về dáng vẻ bất cần ngày thường, cười nói: “Aiz, tiểu mỹ nhân tới là vui rồi, còn mang quà cáp làm gì? Em chính là món quà sinh nhật quý giá nhất của anh năm nay đó nha!”

“Anh còn muốn em tự tặng bản thân cho anh à? Mơ đi.” Lâm Lang hừ nhẹ, trêu hắn.

Hạng Bất Thần nhướng mày: “Sao nào? Em hôm nay ăn mặc xinh quá trời, anh chỉ muốn giấu em đi, không cho ai thấy hết… nhưng nghĩ lại thì chắc không ổn. Với lại hôm nay anh là nhân vật chính mà, không được tự chọn quà sinh nhật sao?”

“Rồi rồi, anh là chủ tiệc, anh nói gì cũng đúng.”

Lâm Lang lắc đầu, như kiểu hết cách với hắn.

Cô hơi nghiêng người, kiễng chân, hôn một cái lên cằm hắn.

Hạng Bất Thần khựng người vài giây.

“Chúc mừng sinh nhật, anh à. Chúc anh mỗi năm đều có hôm nay, mỗi tuổi đều có sáng nay, mãi mãi trẻ trung, xinh đẹp như hoa.”

Hạng Bất Thần: “……”

Hình như có gì đó sai sai trong lời chúc mừng.

Nhưng cúi đầu nhìn xuống, lại chỉ thấy ánh mắt sáng như sao của Lâm Lang, ánh nhìn lung linh, quyến rũ đến mức tim đập loạn.

Khóe mắt đuôi mày mê người như vậy, khiến hắn suýt nữa không dám tin là người quen.

Những lời trêu chọc định nói bỗng nghẹn lại.

Không hiểu sao thấy căng thẳng.

“Phía sau còn có người chờ, vậy em không làm phiền Hạng gia nữa. Anh à, mình đi thôi.”

Hạng Bất Thần chẳng nghe được gì, chỉ biết ngơ ngác gật đầu.

Lâm Lang kéo tay Hàn Gia Thụ lên lầu hai.

Một nhóm tiểu thư ăn mặc lộng lẫy mời nàng ngồi chung, ánh mắt lại cứ liếc nhìn nam thanh niên bên cạnh cô.

Dù mới ngoài hai mươi, nhưng vẻ ngoài tuấn tú xuất chúng, lại là mẫu người lý tưởng của không ít thiên kim tiểu thư. So với Hạng Bất Thần tùy tiện, Hàn Gia Thụ tuy nhỏ hơn tuổi, nhưng lại điềm đạm, chín chắn hiếm thấy.

Hàn Gia Thụ ngồi đối diện Lâm Lang, kiên nhẫn trò chuyện với họ một lúc. Hắn không giỏi đùa giỡn, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng như gió xuân, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.

“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại chút.”

Hắn đứng dậy, ra ban công bắt máy. Lúc quay về thì gặp người quen, hai người trò chuyện rồi cùng nhau xuống lầu, trông rất thân thiết.

Lâm Lang liếc mắt quan sát xung quanh, rồi nói với nhóm tiểu thư đang bàn về váy vóc trang sức:

“Chắc do tối qua ngủ ít quá, mình hơi mệt, muốn tìm chỗ yên tĩnh nghỉ chút. Các cậu cứ trò chuyện đi, mình quay lại sau.”

Cô cầm ly champagne, đi rất quen đường tới một căn phòng ở cuối hành lang tầng hai.

Tiệc mới bắt đầu, phòng nghỉ vẫn chưa có ai.

Thật đúng là nơi hoàn hảo để làm chuyện mờ ám.

Lâm Lang xoay xoay chiếc nhẫn ngọc bích ở ngón giữa.

Một chút bột phấn nhỏ rơi ra.

Khóe môi cô cong lên.

Chắc chắn anh trai sẽ rất thích “bất ngờ” này của cô.

“Em đang làm gì vậy? Đầu độc người ta à?”

Một giọng nam trong trẻo vang lên từ sau lưng.

Ây dô chết rồi.

Bị phát hiện rồi.

Lâm Lang quay đầu nhìn lại, Hàn Gia Thụ khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào cửa gỗ màu đỏ, khí định thần nhàn nhìn chằm chằm cô, hắn mặc áo bành tô tối màu dáng vẻ thanh quý vô song.

“Anh à sao anh lại tới đây?”

Em gái biểu tình trước sau như một vô tội, thậm chí lúc anh trai còn đang nhìn chăm chú “rắc gia vị” vào rồi cầm ly champagne lên, thong thả ung dung lắc lắc ly rượu trong suốt sáng ngời, bột phấn màu trắng trên mặt nước chậm rãi hòa cùng chất lỏng.

Cặp chân dài của Hàn Gia Thụ bước tới, cùng Lâm Lang cách xa nhau không đến 3 centimet.

Hắn nghiêng thân, cúi đầu ngửi ngửi mùi champagne phát ra.

“Mùi rượu rất tự nhiên, em bỏ vào là cái gì? Thuốc độc vô sắc vô vị?”

“Anh trai, anh đoán xem.” Lâm Lang cười tủm tỉm mà nói, cho dù đang bị người ta bắt quả tang, trên mặt cũng không thấy một chút chột dạ nào. Làm nữ phụ, phải có năng lực ứng biến không hoảng loạn trong mọi tình huống.

“Làm anh đoán?”

“Hmm…… là em chuẩn bị cho anh sao?”

Tuy rằng ngữ khí là câu nghi vấn, nhưng Lâm Lang nhìn sắc mặt hắn, đối phương hẳn là muốn dùng câu khẳng định.

Lâm Lang mỉm cười, “Anh trai à, anh đã đoán sai rồi nha.”

Ngón tay cô gõ nhẹ ly champagne, phát ra âm thanh giòn vang, có một loại không chút để ý hương vị.

Lúc Hàn Gia Thụ còn chưa kịp phản ứng, cô đã uống một hơi cạn sạch.

Cánh môi màu đỏ vẫn còn vệt nước ái muội.

“Rượu này, là em chuẩn bị cho chính mình.”

Gương mặt Lâm Lang đỏ bừng mê người, mắt lấp lánh ánh nước, “Em chuẩn bị đêm nay một lần bắt gọn Hạng gia, anh trai cố vũ em nhé.” Hơi thở nóng bỏng, triền miên quanh quẩn, trêu chọc lòng người.

Lâm Lang từ bên người hắn đi qua, mơ hồ có một chút u hương, giống hoa mai, cũng giống hoa lan, lại có chút mê hoặc nói không nên lời.

“Kia em liền đi trước, anh à.”

Cô gái khom lưng ngoái đầu nhìn lại, nở nụ cười say đắm lòng người.

“Đêm nay em sẽ không quay về.”

Trò chơi này, em là trung tâm, anh có muốn nhập cuộc hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play