Lâm Lang rời khỏi phòng thì đúng lúc dưới lầu vang lên một bản nhạc chậm rãi, nam nữ ăn mặc chỉnh tề bắt đầu bước vào điệu nhảy giữa sàn khiêu vũ.

Điệu nhảy đầu tiên của Hạng Bất Thần là cùng bạn gái hắn Dương Tình.

Dương Tình hôm nay khác hẳn bộ dáng u ám thường ngày, trông rực rỡ khiến người khác phải ngoái nhìn. Hạng Bất Thần để chuyên gia tạo hình làm cho cô ta, mái tóc đỏ được nhuộm lại thành màu đen, phối hợp với chiếc váy trắng đính hoa nổi bật. Không ít nam sinh xung quanh đều liếc mắt về phía cô đầy tò mò.

Dương Tình không khỏi ưỡn thẳng lưng. Cô đã luyện điệu nhảy này suốt một tháng trời.

Chiếc váy này là do Hạng Bất Thần chọn. Với gu thẩm mỹ quen thuộc của hắn, phần lưng được cắt xẻ với những họa tiết ren tinh xảo, chất liệu lại cực kỳ mỏng nhẹ, khi Hạng Bất Thần ôm cô có thể cảm nhận rõ rệt làn da dưới lớp vải.

Thế nhưng lúc này hắn lại hoàn toàn chẳng có chút tâm tư mập mờ nào, tay ôm cũng rất đúng mực, khiến Dương Tình cảm thấy bực bội trong lòng.

Cô lại nghĩ, chẳng lẽ là do hôm nay mình quá xinh đẹp khiến hắn kinh ngạc, không dám buông lời trêu ghẹo như mọi khi?

Dương Tình không khỏi cảm thấy đắc ý, cho rằng sức hấp dẫn nữ tính của mình đã được công nhận.

Hiện tại, Dương Tình đã hoàn toàn từ bỏ Hàn Gia Thụ. Từ sau lần hắn mang Lâm Lang bỏ trốn, để cô lại một mình, cô đã nhìn rõ bản chất con người đó.

Thiếu gia nhà họ Hoắc thủ đoạn hành hạ người đúng là đủ thể loại. Dương Tình là kiểu con gái từng đánh nhau ngoài đường, đua xe, hút thuốc uống rượu đến trước mặt thiếu gia xã hội đen chính hiệu cũng chỉ như trò đùa.

Cô suýt chút nữa tưởng mình không thể sống sót trở về, giọng nói nghẹn lại sắp khóc.

Trong thời gian bị nhốt ở chỗ tên họ Hoắc, Dương Tình âm thầm cầu nguyện: chỉ cần có thể sống sót lần này, cô nhất định sẽ "cải tà quy chính", chăm chỉ học hành, làm người tử tế.

Có lẽ ông trời nghe thấy lời cầu xin, phái đến một vị bạch mã hoàng tử đến cứu cô. Dù trước đây cô từng hiểu lầm và xem thường hắn, nhưng khoảnh khắc Hạng Bất Thần xuất hiện trước mặt, tay ngậm điếu xì gà, cười hờ hững: “Nếu sợ quá thì cứ dựa vào ngực anh.” Dương Tình liền yêu hắn.

Yêu cái tên công tử hư hỏng, nhưng lại khiến người ta có cảm giác an toàn ấy.

Lần đó, chính cô là người chủ động nhào vào lòng hắn.

Sau khi trở về, cô kể hết mọi chuyện xảy ra cho Hạng Bất Thần, đặc biệt là chuyện Hàn Gia Thụ dùng cô làm lá chắn thịt người. Nhưng Hạng Bất Thần chỉ nghĩ là cô bị kích động quá mức, còn chưa bình tĩnh lại nên mới "nói năng linh tinh".

Dù gì thì Hàn Gia Thụ cũng là anh em nhiều năm với hắn, Hạng Bất Thần chưa bao giờ nghĩ đến việc nghi ngờ bạn mình.

Ngược lại, bạn gái luôn lạnh nhạt với hắn bỗng nhiên lại ân cần bất thường, ban đầu hắn còn thấy vui, sau thì quen dần, rồi cũng chẳng còn cảm giác gì, thậm chí có phần mất kiên nhẫn.

Dương Tình thuộc kiểu con gái một khi yêu liền xem người kia là cả thế giới. Loại bám dính như thế này có thể sẽ hợp với một vài nam sinh, nhưng Hạng Bất Thần là ai chứ? Là một thiếu gia sống buông thả, yêu tự do, sao có thể chịu đựng nổi kiểu kiểm soát ngặt nghèo của cô?

Ra đường không được nhìn con gái khác.

24 giờ mỗi ngày phải luôn mở máy, nhắn tin là phải trả lời ngay, đi đâu làm gì cũng phải báo trước.

Cô gái này còn cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần có cô gái nào hơi xinh tiếp cận hắn là lập tức nổi giận, y như con nhím xù gai, mắng người không kiêng nể gì, đắc tội cả một đám đại tiểu thư.

Hạng Bất Thần bắt đầu thấy bộ dạng cô hồi trước vẫn dễ coi hơn.

Nhưng Dương Tình lại không biết bạn trai mình đã có ý định chia tay, vẫn một mực đâm đầu vào hố sâu tình yêu không đáy này.

Dương Tình dựa vào lòng Hạng Bất Thần, cảm nhận được hơi ấm từ ngực hắn truyền tới, tim đập thình thịch loạn nhịp.

Lúc này, cô ngược lại lại hy vọng Hạng Bất Thần da mặt dày một chút, chủ động thân mật hơn với cô.

Quả đúng là “tình nhân trong mắt hóa Tây Thi”, kể từ khi say đắm Hạng Bất Thần, Dương Tình bỗng phát hiện hắn có rất nhiều ưu điểm: miệng mồm ngọt ngào, thích trêu người nhưng cũng rất biết chừng mực. Chỉ cần cô nói “không”, hắn sẽ không ép buộc. Thời gian cô còn thích Hàn Gia Thụ, cô từng từ chối Hạng Bất Thần nhiều lần. Kết quả sau ba, bốn tháng, hai người ngoài nắm tay, ôm một cái thì chẳng có hành động nào thân mật hơn. So với các cặp đôi “mới yêu một tháng đã lên giường” thì quả thật ngây thơ đến đáng yêu.

Người này, thật ra rất biết tôn trọng ý kiến con gái.

Dương Tình nghĩ vậy, lại lén liếc nhìn hắn, thấy gương mặt dưới ánh đèn càng thêm sắc nét và cuốn hút.

“Không sao cả.” Cô khẽ nói một câu.

“Hửm? Em nói gì?” Hạng Bất Thần cất giọng trầm thấp đầy từ tính.

Hắn vô tình ngẩng đầu, liền thấy trên lan can tầng hai có một bóng dáng mảnh khảnh, váy đen mỏng manh khẽ lay trong gió, làn da lấp ló dưới lớp vải. Cô quay mặt đi một chút, vừa vặn chạm phải ánh mắt hắn.

Lâm Lang thoáng sững người, sau đó nhấc ly champagne trong tay, mỉm cười chào hắn.

“Anh muốn làm gì cũng được mà. Dù sao… em là bạn gái của anh.” Dương Tình nói nhỏ, hai tai ửng đỏ.

“Ừm, cái đó à…” Thực ra Hạng Bất Thần cũng không nghe rõ cô nói gì, ánh mắt hắn vẫn đang đuổi theo bóng dáng mảnh mai kia, đến khi một người đàn ông trưởng thành, ăn mặc chỉnh tề tiến tới bên cạnh cô.

Hạng Bất Thần nhíu mày.

Người đàn ông kia phong độ nhẹ nhàng, không biết nói gì khiến Lâm Lang bật cười đến rung cả người.

Cuối cùng, hắn thành công mời được cô ra sàn nhảy. Dưới ánh nhìn đầy ghen tị của một đám đàn ông, hắn ôm eo cô gái, cùng khiêu vũ.

Không hiểu sao, cảnh này lại khiến người ta bực mình.

Cái con nhóc kia có biết lúc mình cười rạng rỡ như thế đẹp đến mức nào không?

Đàn ông nhìn rồi có thể không động lòng chắc?

Hạng Bất Thần tự nhận mình là anh trai, sao có thể khoanh tay đứng nhìn người khác có ý đồ với Lâm Lang?

Hắn lập tức kéo Dương Tình nhảy về phía ấy.

Bạn nhảy của Lâm Lang chín chắn mà không thiếu hài hước, đặc biệt rất tôn trọng cảm xúc của cô. Kỹ thuật nhảy của hắn không hề kém, lại cam tâm làm nền cho cô tỏa sáng. Nhờ có hắn dẫn dắt, Lâm Lang thật sự nhảy rất vui vẻ.

Ngay lúc người đàn ông kia đặt một tay sau lưng cô, tay còn lại giơ lên cao dẫn cô xoay người, váy áo tung bay lộng lẫy, thì một kẻ không mời mà đến chen vào.

“Ơ?”

Không kịp phòng bị, Lâm Lang bị kéo vào lòng một người đàn ông khác.

Người đàn ông ấy chính là nhân vật chính của bữa tiệc này khẽ mỉm cười với bạn nhảy của Lâm Lang, rồi lịch thiệp nhận lấy tay Dương Tình, tiếp tục nhảy, giải thích bằng hành động thế nào là quý ông.

Dương Tình hoàn toàn ngơ ngác, không biết còn có kiểu “đổi bạn nhảy” thế này. Lúc hoảng loạn còn giẫm trúng chân đối phương, nhưng người ta chẳng hề tức giận, còn nhẹ nhàng nói chuyện với cô, khiến hảo cảm cô tăng vọt, suýt nữa muốn chia tay tại chỗ với bạn trai.

“Hạng gia, anh bỏ rơi chị dâu như vậy thật sự ổn sao? Nếu bị người khác cướp mất, cũng đừng hối hận đấy nhé.” Lâm Lang khẽ cười, tóc mai rũ xuống theo từng động tác, phất qua đôi môi yêu kiều của cô.

“Cô ấy lớn lên ngoan hiền, gia rất yên tâm.” Hạng Bất Thần nói đùa.

Lâm Lang nhướng mày: “Ý anh là, em khiến anh không yên tâm à?”

“Haha, cô nhóc này cũng tự biết mình hấp dẫn đấy chứ! Em như vậy, nếu người ta để tâm rồi thì gia đây cũng chẳng nỡ để mấy tên khốn kia làm hỏng.”

Lâm Lang nghiêng đầu, cười như không cười: “Vậy thì Hạng gia thu nhận em luôn đi? Đỡ để em cứ đi gây tai họa khắp nơi.”

Dù biết đây chỉ là lời nói đùa của con nhóc này, nhưng Hạng Bất Thần vẫn không kiềm được mà tim đập mạnh một nhịp.

Cảm giác bị áp đảo thế này, đúng là lần đầu hắn gặp phải.

Hắn ho khẽ một tiếng, ánh mắt dừng lại trên chiếc khuyên tai gắn đá ruby đỏ rực của đối phương. Đôi mắt kia đẹp đến mức mê hoặc lòng người, hắn thật sự sợ mình không kiềm chế nổi.

“Thôi đi, anh sợ mình không dạy nổi tiểu tổ tông như em.”

“Vậy à, tiếc thật đấy.” Lâm Lang nói.

Cô lại ngẩng đầu, ghé sát vào tai Hạng Bất Thần nói thêm vài câu.

Hai người đứng rất gần nhau, trông chẳng khác gì đôi tình nhân đang thì thầm to nhỏ.

Có người đứng trên lầu, thu hết cảnh tượng ấy vào mắt.

Một bản nhạc kết thúc, Hạng Bất Thần đưa Lâm Lang rời sàn nhảy, tìm chỗ ngồi trên sofa nghỉ một lát. Tính hắn hào sảng, bạn bè nhiều, Lâm Lang còn chưa kịp nuốt hết viên kẹo ngậm trong miệng thì đã có người đến mời rượu. Là anh em chí cốt, hai người càng uống càng hăng.

Lâm Lang rất biết điều, đứng dậy định rời đi.

“Đi đâu vậy?” Hắn theo phản xạ nắm lấy tay cô. Dương Tình đứng bên cạnh tròn mắt ngơ ngác.

“Đi hít thở không khí một chút thôi.” Lâm Lang quay đầu cười dịu dàng, “Anh yên tâm, em sẽ chờ anh.”

Cô chớp mắt: “Đừng quên giao ước của chúng ta.”

“Được.” Hắn buột miệng đáp lại.

Lâm Lang xoay người rời đi, tà váy khẽ lay động theo từng bước chân.

Dương Tình siết chặt tay bạn trai, chất vấn: “Giao ước? Hai người có giao ước gì?”

Hạng Bất Thần trả lời nhưng Lâm Lang không nghe rõ. Cô đã bước lên tầng năm.

Tầng năm là tầng cao nhất của biệt thự, tầm nhìn rộng rãi, thích hợp để ngắm nhìn đêm thành phố và ánh đèn bờ sông. Bình thường nơi này không mở, nhưng cô có chìa khóa do Hạng Bất Thần đưa.

 

 

_____

Tui edit từ convert nên có mấy khúc tui đọc tui cũng không hiểu nên mọi người có thấy sai ở đâu thì bình luận nhắc tui với nhaaaaaaaa 🥹 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play