Phương Vũ chưa từng thấy con mèo nào như thế.
Rõ ràng chỉ là một sinh vật nhỏ nhắn, nhưng khi ánh mắt cậu chạm vào đôi đồng tử vàng kim của nó, một cảm giác nghẹn lời đột nhiên dâng lên, như thể đang đối diện với một tồn tại cực kỳ mạnh mẽ trú ngụ trong hình dạng mèo ấy. Không đợi Phương Vũ phản ứng, con mèo đen đã sải bước tiến vào biệt thự.
Phương Vũ vội vã bước theo, đúng lúc ấy Bạch Đồ vừa trông thấy cảnh tượng ấy, liền kinh ngạc reo lên: “Phương Vũ, đừng cản nó, đúng rồi, chính là con mèo đem đó!”
Cậu vui mừng nhìn chú mèo đen đang đứng giữa phòng khách, trong lòng như vừa bị một đám cầu vồng mềm mại đồng loạt rơi xuống. Nó thật sự nhớ căn biệt thự này, và đã quay lại.
Không biết phải diễn tả cảm xúc lúc này thế nào, Bạch Đồ cảm thấy giống như bản thân đã được chọn bởi mèo đen. Với một con người, chẳng phải điều đó chính là vinh dự hiếm có hay sao?
Cậu lập tức ngồi xổm xuống trước mặt mèo đen, nở nụ cười dịu dàng: “Meo meo, ngươi lại đến tìm ta rồi! Có phải vì nhớ đồ ăn ta làm rất ngon không?”
Hoắc Lẫm Xuyên lúc này đang ở hình thái mèo. Vì đã giấu đi thân phận thật, hắn chẳng cần ngụy trang, ánh mắt trở nên lạnh lùng sắc bén. Nhưng đôi mắt ấy, khi đặt trên gương mặt tròn trịa, lông xù và dáng vẻ đáng yêu kia, lại chẳng có chút uy hiếp nào. Nhất là đối với Bạch Đồ – người mà ngay từ cái nhìn đầu tiên đã đem lòng yêu thích con mèo đen này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT