Ban đầu, tuyến cốt truyện của thế giới này diễn ra đúng như kịch bản mà 666 thu được.

Sau khi Thẩm Dục trở thành Ma Tôn, Mục Thanh — người vốn qua đời ngoài ý muốn khi được phái đi học vì cứu người — bị 666 lựa chọn đưa đến thế giới này để giảm giá trị hắc hóa của Thẩm Dục. Nhưng mọi chuyện lại bị phá hỏng bởi một sai sót trong công tác của bọn họ, khiến Mục Thanh bị triệu hồi sớm hơn dự định.

Đã sai thì đành làm sai cho trót, thế nên bọn họ quyết định để tôi lưu lại thế giới này thêm vài năm, tiện thể hoàn thành nốt nhiệm vụ.

Đáng tiếc, trời chẳng chiều lòng người.

Ai bảo tôi lại đi cứu Thẩm Dục chứ.

Ai bảo tôi lại nhận Thẩm Dục làm đồ đệ chứ.

Ai bảo Thẩm Dục, người vốn dĩ phải trở thành Ma Tôn, giờ lại thành sư đệ đồng môn với nam chính chứ.

Haizz…

Tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi.

"Vậy nên, làm sao các người biết tôi sẽ chọn thế giới tu tiên?" Tôi hỏi.

Dương Ấp liếc mắt nhìn tôi một cái, định nói lại thôi.

Tim tôi đập thình thịch, cảm giác có điều gì đó bất ổn.

“Nói ngay! Lập tức giải thích cho tôi!”

"Thật ra, bất kể cậu chọn thế giới nào, chúng tôi cũng sẽ đưa cậu đến đây..." Dương Ấp bất đắc dĩ thú nhận.

“Vậy chẳng phải các người vốn dĩ không cho tôi đường sống để lựa chọn?”

“Lừa đảo! Tất cả đều là lừa đảo!”

Tôi giận đến mức muốn bùng nổ, thì ra tôi chỉ là một công cụ?

"Cũng có lý do cả mà, chúng tôi cũng đang cố gắng bù đắp..." Dương Ấp định nói cho qua chuyện.

Cuối cùng, 666 cũng hiểu ra: [Vậy là, chính các người đã phá hỏng thành tích của tôi?]

[Các người có biết thành tích quan trọng với tôi thế nào không?]

[Ở khu bên cạnh, 888 còn ghét bỏ tôi vì thành tích quá tệ, nên mới không chịu ở bên tôi đấy!]

[A a a a a! Tôi muốn liều mạng với các người!]

Nói xong, nó trực tiếp ngưng tụ thành thực thể.

Là một con gấu trúc nhỏ đáng yêu.

Chỉ là, con gấu trúc này hiện tại đang ra sức trèo lên người người đàn ông cao lớn.

Sau một hồi lăn lộn, cuối cùng ba người cũng bình tĩnh lại.

[Vậy giờ chúng ta nên làm gì?] 666 hỏi vấn đề quan trọng nhất.

“Emmmm, mi kiểm tra xem giá trị hắc hóa hiện tại của A Dục là bao nhiêu đã. Chẳng phải nhiệm vụ của chúng ta là ngăn hắn hủy diệt thế giới sao?”

[À đúng rồi!] 666 như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mê.

Nó lập tức mở giao diện nhiệm vụ của mình.

---

Nhiệm vụ: Cứu vớt thế giới! (666 chính là hệ thống lương thiện nhất!)

Ký chủ: Mục Thanh.

Tu vi: Kỳ Hóa Thần.

Mục tiêu nhiệm vụ: Thẩm Dục.

Tu vi: Kỳ Trúc Cơ (chỉ còn một bước nữa là đột phá kỳ Kim Đan.)

Giá trị hảo cảm: 90% (Mời ký chủ tùy ý đùa giỡn! (??????).)

Giá trị hắc hóa: 0% (Quả thực không có chút tà niệm nào.)

Nhanh nào, nhanh nào, lập tức hoàn thành nhiệm vụ, trở về cưới 888 thôi! (??ε??)

---

Nhìn giao diện mà 666 chiếu ra, cả ba người đồng thời rơi vào im lặng.

“666, mi thật sự là một hệ thống đứng đắn sao?”

[Ký chủ! Sao cậu lại có thể nghi ngờ tôi! Tôi đảm bảo tuyệt đối không giả... Là hệ thống số một toàn giới... 666!]

Ha ha ha ha ha ha.

Tôi và Dương Ấp không nhịn được cười phá lên.

"Nếu nhiệm vụ là ngăn thế giới bị hủy diệt, vậy mi xem thử Thẩm Dục hiện tại có nguy cơ hủy diệt thế giới không?" Tôi hỏi.

666 trầm tư.

[Không có.]

Hơn nữa, người có khả năng hủy diệt thế giới hiện tại đang bị kiểm soát rất tốt.

666: Tùy thôi, nam chính và phản diện liên thủ, cốt truyện cũng bay xa rồi, bỏ đi.

Cuối cùng, tôi vẫn phải ra mặt.

Bởi vì kẻ địch mà Thẩm Dục và những người khác đang đối đầu lại là một tu sĩ kỳ Nguyên Anh!

Với thực lực hiện tại của họ, e rằng hôm nay tất cả sẽ bỏ mạng tại đây.

“Sư tôn? Sao người lại ở đây?”

Thẩm Dục, người đang bị thương, thấy tôi xuất hiện thì rõ ràng kinh ngạc.

“Đi ngang qua.”

Mọi người nhìn quanh khu rừng hoang vắng. Đi ngang qua?

Tôi lập tức thấy hơi ngượng. Lý do này có hơi gượng ép nhỉ.

“Này, các người có thể để ta vào mắt một chút không hả?”

Tên ma tu kỳ Nguyên Anh thấy chúng tôi chỉ mải nói chuyện, chẳng ai để ý đến hắn, cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu khích.

“À, suýt nữa thì quên mất ngươi.”

Tôi quay đầu lại nhìn hắn.

Ngu ngốc.

Một kiếm liền chém chết.

Lâm Dật Vân ngây ngốc nhìn tôi: “Tiểu sư thúc, người thật lợi hại.”

Ừm, quả nhiên vẫn có người biết nhìn hàng.

"Cũng bình thường thôi, ta chỉ là người mạnh nhì thế giới này." Tôi khiêm tốn nói.

Nếu hỏi ai mạnh nhất?

Đương nhiên là sư tôn của tôi rồi.

Chúng tôi đưa đám trẻ được cứu đến quan phủ, để họ sắp xếp đưa bọn nhỏ trở về nhà.

Vì trời đã quá muộn, cả nhóm quyết định nghỉ lại một đêm rồi mới lên đường.

"Còn ba gian phòng, các vị có muốn không?" Tiểu nhị nhìn chúng tôi hỏi.

Sáu người, ba gian phòng?

"Tiêu sư muội và Đường sư muội là nữ, hai người một phòng. Ta với Lâm sư đệ một phòng. Tiểu sư thúc, người với Thẩm sư đệ một phòng có được không?" Lục Phong dò hỏi tôi.

Tôi không có ý kiến. Chỉ cần không phải ngủ ngoài cây, sao cũng được.

Nhưng vẫn phải giữ dáng vẻ uy nghiêm của một vị sư thúc, tôi liền xụ mặt, nói: “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play