5
Tôi sợ ai bao giờ?
Đêm đó không những không bị cậu ấy làm, ngược lại còn nổi nóng đánh cho cậu ấy một trận.
Cậu ấy không hiểu ra sao nên nhường nhịn để tôi đánh không, tôi thấy có chút áy náy nên chỉ có cú đấm đầu tiên là thật.
Lúc đánh mệt mỏi ngã xuống đất, bên cạnh truyền đến giọng nói khàn khàn của cậu ấy.
"Từ Thanh Thụ."
Tôi nhắm mắt thở dốc: "Gọi cha."
"Có phải tôi không nên trở về?"
Dứt lời, đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát, nhưng cũng không quay đầu nhìn cậu ấy.
"Có phải tôi không nên trở về không?" Bên cạnh truyền đến tiếng động, Sở Vân Diệp ngồi dậy, rũ mắt nhìn tôi.
Tôi mở mắt nhìn cậu ấy, nhất thời không biết nên nói gì.
"Nếu anh cảm thấy tôi không nên trở về, đêm nay tôi sẽ đi." Vẻ mặt Sở Vân Diệp ảm đạm, đau thương quá rõ ràng, khiến tôi thấy thật xót xa.
"Không có gì nên hay không nên, nơi này vốn là nhà của cậu, tất cả những thứ này đều là sản nghiệp cha cậu để lại, chỉ là gần đây tôi quản lý không tốt."
"Tôi hỏi anh." Sở Vân Diệp một tay chống
"Từ Thanh Thụ, tôi thích anh, anh biết mà."
Tôi biết, bởi vì tôi cũng thích cậu ấy.
"Tôi là cha cậu." Nhưng tôi chỉ có thể nói một câu như vậy.
"Hiện tại biết làm cha rồi?" Sở Vân Diệp khẽ cười, cảm xúc dồn nén trong ngực sắp trào ra.
"Anh có biết, lúc tôi ở trên giường kêu, anh vui vẻ đến mức nào không?"
"Tôi biết, vì trên giường rất kích thích." Tôi cười đểu: "Không phải cậu cũng thích sao?"
Trầm mặc một lát, Sở Vân Diệp dường như tự giễu một tiếng.
"Tôi còn tưởng mang Quý Dương Dương về sẽ khiến anh ghen, xem ra đúng là tôi nghĩ nhiều rồi."
Thằng nhóc này tâm cơ ghê nhỉ?
Tôi nhướng mày, đánh nhau một trận mà quên béng mất chuyện này.
"Sau này ngủ với ai rồi thì đừng có chạm vào tôi nữa."
Sở Vân Diệp cúi đầu, kéo gần khoảng cách với tôi, cuối cùng cúi xuống khẽ liếm môi tôi.
"Không có."
"Không ngủ với ai cả, chỉ có mình anh thôi."
Không tin.
Tôi quay mặt đi, mặc kệ cậu ấy hôn nhẹ lên khóe môi tôi.
Cậu ấy dùng ngón cái và ngón trỏ bóp cằm tôi, "Có muốn tôi lấy dao mổ tim ra cho anh xem không?"
"Được thôi." Tôi cười nói.
Thằng nhóc này chắc chắn điên rồi, tôi thật không ngờ cậu ấy lại đứng dậy đi lấy tôi dao găm quân dụng trong ngăn kéo của tôi.
Đao quang lóe lên, mũi đao đâm thẳng vào tim cậu ấy, tim tôi tức thì nhảy lên tận cổ họng.
Tốc độ xoay người cực nhanh, hoàn toàn dựa vào bản năng, tôi vươn tay nắm chặt lấy lưỡi đao.
Cậu ấy là kẻ điên, tôi cũng là thằng ngốc.
Đau chết đi được!
Máu tươi từ lòng bàn tay tôi chảy ra, Sở Vân Diệp giật mình kinh hãi, vội buông tay, giọng đầy lo lắng: "Từ Thanh Thụ!"
Tôi thở hổn hển, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, sống lưng chợt toát mồ hôi lạnh: "Kêu cái gì? Chưa chết được."
Sở Vân Diệp nắm chặt tay tôi, khẽ cúi xuống liếm vết máu trên tay, hành động của cậu ấy kích thích thần kinh mẫn cảm của tôi.
Vốn lòng bàn tay chảy máu thì đau, giờ lại biến thành ngứa ngáy không thôi.
Thằng nhóc này, học đâu mấy thứ tạp nham này vậy?
"Bẩn không?" Mặt tôi đỏ bừng, muốn rụt tay lại nhưng bị cậu ấy giữ chặt.
"Đau không?" Trong mắt Sở Vân Diệp như có ánh nước, khiến tim tôi mềm nhũn.
Đại ca, hay là anh bật nắp quan tài nhảy ra khỏi mồ tìm tôi gây sự đi?
6
Không cãi nhau, thậm chí còn có thể xem là đánh nhau một trận hòa hảo, sau đó hai đứa tôi một cách mạc danh kỳ diệu mà chiến tranh lạnh.
Có lẽ là Sở Vân Diệp đơn phương, tôi người này đôi khi chậm chạp, mãi sau mới nhận ra chúng tôi đã hơn nửa tháng không gặp mặt, cũng không biết mỗi ngày cậu ấy bận cái gì.
Sớm ra tối về, ai cũng không chạm mặt ai.
Còn nhớ rõ tối hôm đó cậu ấy bôi thuốc lên tay cho tôi, lúc ra khỏi phòng tôi để lại một câu cuối cùng: "Được, cha nuôi, sau này tôi đều nghe theo cha."
Nghe tôi cái gì mà nghe?
Có gan nghe tôi thì!!!... Thì cái gì?
Tôi cảm thấy trong lòng có lửa nhưng không có chỗ trút.
Theo lý mà nói Sở Vân Diệp yên ổn thì tôi cũng nên yên tâm, chăm sóc tốt con của đại ca, sau đó xử lý xong gia nghiệp trong tay rồi giao lại cho cậu ấy, sau đó lại nhìn cậu ấy thành gia lập nghiệp, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn thì nhiệm vụ của tôi cũng coi như hoàn thành.
Tâm nguyện của đại ca cũng xong, dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt. Sao bây giờ lại khó chịu thế này?
Tôi khi nào thì trở nên khó chiều đến vậy?
Dán lên thì tôi không cần, rời xa rồi lại nhớ?
Đây là thứ tiện xương gì?
Mỗi ngày mở mắt ra nhắm mắt lại đều là Sở Vân Diệp, tôi thật sự thấy mình phát điên rồi.
Đối tác mới hợp tác có vị chủ tịch họ Quý, sau này tôi mới biết đó là lão già Quý Dương Dương.
Động não suy nghĩ một chút cũng biết mọi chuyện là thế nào, kể cả tên hạ thuốc đột nhiên biến mất kia, chỉ là Sở Vân Diệp không chủ động nói ra.
Trong lòng tôi âm thầm thở dài.
Nghĩ bụng vẫn là đợi giải quyết xong miếng đất phía tây thành và mối thù với nhà họ Tần rồi sẽ chuyển hết tất cả gia sản và cổ phần trong tay cho cậu ấy.
7
Thế nên tôi mới đến dự tiệc Hồng Môn của Tần Cừu, uống chén rượu anh ta tôi rót.
Tiệc từ thiện là cách rửa tiền quen thuộc của giới xã hội đen, khách khứa qua lại tấp nập.
Trong buổi tiệc, mọi người ngồi theo bàn đã được sắp xếp.
Tần Cừu nâng ly với tôi: "Ông chủ Từ, oan oan tương báo bao giờ mới dứt, cạn ly này mong chúng tôi bỏ qua chuyện cũ, tương lai hợp tác tiếp."
Ai mẹ nó muốn hợp tác tiếp với anh?
Tôi nở một nụ cười lịch sự: "Tần tổng nói đùa rồi, chuyện nào ra chuyện đó."
"Để tương lai chúng tôi có thể chung tay hợp tác, miếng đất phía tây thành kia tôi có thể từ bỏ." Tần Cừu nói.
"Ồ?"
Tôi khẽ nhướng mày, tên này nhìn qua chẳng khác gì lão già nhà anh ta, không phải loại tốt đẹp gì, tâm cao hơn trời, mặt dày hơn quỷ, chỉ khác mỗi cái là nổi tiếng ngu ngốc khắp thành.
Tần Cừu cười với tôi.
Dưới gầm bàn, đôi giày da đen cứ trêu ngươi quệt qua quệt lại bắp chân tôi.
Tôi liếc anh ta một cái, không nói tiếng nào rụt chân về.
Ly chạm nhau, tôi uống một hơi cạn sạch.
"Vậy thì xin đa tạ trước sự hào phóng của Tần tổng."
Tần Cừu nhìn tôi cười nói: "Đâu có đâu có."
Cơm chẳng ăn được mấy miếng, rượu thì hết chén này đến chén khác.
Vào nhà vệ sinh định giải quyết, bỗng có người chen vào theo, cánh cửa ọp ẹp chờ sửa bị đóng sầm lại.
Tôi quay người nhìn anh ta, buồn cười nói: "Tôi cứ tưởng lần trước anh cho người hạ thuốc là vì thèm mảnh đất phía tây thành, hóa ra là thèm tôi."
Tần Cừu say khướt nhìn tôi, lưng tựa vào vách ngăn nhà vệ sinh: "Tôi đây thích tranh giành, thứ người khác muốn tôi đều muốn!"
"Nhìn ra rồi, nhưng hôm nay trong rượu không có thuốc." Tôi nói.
"Tôi cũng đâu phải loại bỏ đi." Tần Cừu hừ một tiếng, ngón tay gõ gõ thái dương: "Vừa có đầu óc, vừa biết đánh đấm."
Tôi nhướng mày, nghĩ bụng trong cái buồng vệ sinh chật hẹp này, nên đạp cả người lẫn cửa bay ra ngoài, hay là túm tóc anh ta dìm vào bồn cầu cho uống nước tỉnh táo lại nhỉ.
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, anh ta đã mở miệng:
"Vốn dĩ tôi chẳng hứng thú gì với anh đâu, ai ngờ Sở lão bản lại để thằng con út của ông ta để tâm đến anh như vậy." Tần Cừu đột nhiên bật cười: "Mông đàn ông thú vị lắm sao?"
Nghe vậy, lông mày tôi giật nảy lên, trong lòng bỗng dưng hoảng hốt.
Tần Cừu dò xét vẻ mặt của tôi, cười rồi ghé sát vào tai tôi, nhẹ giọng nói: "Hay là anh cứ việc cong mông lên cho tôi thử xem sao."
Tôi vung một quyền không hề nương tay, Tần Cừu say khướt dựa vào bản năng né được một chút, nên răng chưa bay.
"Ấy, đừng động thủ." Tần Cừu vội ngăn tôi lại.
Anh ta lấy điện thoại từ trong túi ra, mở một tấm ảnh, Sở Vân Diệp bị vây khốn hiện ngay trước mắt tôi.
"Mẹ kiếp, mày dám uy hiếp tao hả?!" Tôi túm cổ áo anh ta gầm lên.
Tần Cừu cười đắc ý: "Tôi đây chẳng phải đang cho anh chọn một trong hai sao."
Chọn cái con mẹ gì hả anh bạn!
Học toán chưa đấy?
Đất phía tây thành phố, mông của mình, còn có Sở Vân Diệp.
Rõ ràng là ba thứ!
Cuối cùng, tôi vẫn chọn túm đầu anh ta ấn mạnh vào bồn cầu, ấn xong lôi ra, lôi ra rồi lại ấn xuống, ấn liên tục ba năm lần, rồi bồi thêm một cước vào ngực, đá văng anh ta cùng cánh cửa gỗ hỏng ra ngoài.
Tần Cừu là thằng ngu thì cả Kinh Hải này ai chả biết, còn dám bảo có não? Đại não thì không phát triển, tiểu não thì chưa hoàn thiện.
Mấy ngón mèo cào mà cũng dám khoe là biết đánh đấm, không có bố anh ta kiếm cho đám bảo vệ kia thì sống nổi đến hôm nay chắc.
Đã ấn vào bồn cầu thì không đấm vào mặt được, ghê tởm thật.
Tôi đạp mạnh một cước vào háng anh ta, đau đến co giật cả người.
Đến còn dám dọa: "Mày dám động vào tao thế này, tin tao cho người giết chết Sở Vân Diệp không!"
Thật là lo bò trắng răng.
Sở Vân Diệp từ bé đã theo bố học quyền, lớn lên thì đăng ký đủ các lớp phòng thân, năm năm ở nước ngoài súng không rời tay, quyền không ngơi tập.
Nếu bảo tôi, đến giờ vẫn chưa ai thực sự bắt cóc tống tiền được cậu ấy.
Dù cậu ấy có đánh không lại, tôi còn cài cắm bao nhiêu vệ sĩ bên cạnh, đến nay vẫn chưa nhận được tin tức gì về an nguy của cậu ấy, xem ra tấm ảnh trong điện thoại Tần Cừu kia chẳng uy hiếp được tôi.
Tôi ngồi xổm xuống bên cạnh anh ta cảm khái nói: "Tốt nhất là cầu cho người của anh giết được cậu ấy, nếu không đến lúc cậu ấy giết anh thì tôi sẽ không giúp anh kêu dừng đâu."
Vừa dứt lời, cửa nhà vệ sinh bị người ta đá văng.
Động tĩnh lớn đến nỗi tim tôi cũng giật thót theo cánh cửa.
Tôi lập tức quay đầu, bất ngờ thốt lên: "Ơ?"
Sở Vân Diệp mắt đỏ hoe, vừa thấy tôi liền xông tới kéo tôi: "Anh không sao chứ?"
Tôi vỗ vỗ tay cậu ấy: "Tôi không sao."
Sở Vân Diệp nắm tay tôi rất chặt: "Họ nói anh ở đây, tôi, tôi sợ lắm..."
Trong lòng tôi thầm cười, trốn tôi cả nửa tháng, cứ tưởng cậu ấy hết hy vọng rồi chứ, xem ra vẫn lo lắng cho tôi đấy thôi.
Nghĩ lại, đại ca, xin lỗi, tôi quyết định vẫn là nắm tay con trai anh đến trước mộ anh nhảy nhót cho vui.
Thời điểm Sở Vân Diệp chuẩn bị đánh người, Tần Cừu sợ hãi ôm đầu ngay lập tức, tôi vội vàng ngăn cậu ấy lại, nói: "Lần sau đi, hôm nay uống nhiều nước bồn cầu quá, hơi ghê tởm."