3
Sáng sớm tỉnh lại thì Sở Vân Diệp không có ở trong biệt thự, quản gia nói cậu ấy nửa đêm đã ra ngoài rồi.
Tôi ngồi trước bàn ăn nhíu mày, vừa lo chuyện chuỗi tiền vốn của công ty bị đứt, lại lo có người sau lưng hãm hại tôi, còn hạ dược cho tôi, giờ nghĩ đến Sở Vân Diệp tối qua, đầu óc càng thêm sầu não.
Sao lại về sớm thế này?
Về thì cũng thôi đi, nhưng kết quả sao vẫn giống hệt năm năm trước?
Tôi giơ tay lên lặng lẽ tự tát mình một cái, trong lòng thầm mắng, đó chính là con trai của đại ca tôi đấy! Trước khi chết đại ca chỉ lo lắng cho mỗi Sở Vân Diệp, dặn dò tôi phải chăm sóc cậu ấy thật tốt, sao tôi có thể vong ân bội nghĩa như vậy?
Khi tôi theo đại ca xã hội đen lăn lộn, anh ta đã tròn bốn mươi, tôi mới mười tám, lúc đó, tôi coi anh ta là đại ca, anh ta coi tôi như con trai cả.
Năm đại ca tôi chết đã giao con trai và toàn bộ bang phái lại cho tôi, khi đó, tôi coi con trai anh tôi như con trai mình, ai ngờ con trai anh tôi lại muốn lấy tôi làm vợ.
Tôi nghĩ bụng, tôi với đại ca tuy tuổi tác chênh lệch lớn, nhưng cũng đã kết nghĩa, hơn nữa luôn là nhị đương gia trong bang, nên sau khi anh ta chết tôi vẫn luôn để Sở Vân Diệp gọi tôi là cha nuôi.
Nuôi con nuôi mấy năm giúp người ta, kết quả cậu ấy lại có ý với tôi, thừa lúc tôi say rượu giở trò sàm sỡ, tôi giận quá liền đóng gói tống cổ cậu ấy ra nước ngoài ngay trong đêm.
Sở Vân Diệp nói không sai, lúc đó tôi không phải vì sợ cậu ấy chọc giận, mà là tôi phát hiện tôi cũng cương rồi.
Mỗi lần nhớ lại, tôi đều thấy mình chẳng ra gì, nhưng tình cảm khó kiềm chế.
Cậu ấy mười tám, tôi hai mươi lăm.
Dù sao thì hai thằng nhóc máu nóng hừng hực sống chung dưới một mái nhà, khó tránh khỏi chuyện giúp đỡ lẫn nhau, thêm nữa tôi lại lăn lộn từ bé, nhiều câu đùa quá trớn mà không nhận ra.
Cho đến khi Sở Vân Diệp động tay động chân, khẽ khàng thổ lộ bên tai, tôi hoảng hốt dựng đứng người.
Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!
Thêm vào đó, cục diện lúc ấy rối ren, giới hắc đạo muốn rửa tay không dễ, đối thủ của đại ca lại không ít. Để Sở Vân Diệp có thể sống yên ổn quãng đời còn lại, tôi chỉ có thể đưa cậu ấy đi trước, rồi mới thu dọn đám người kia.
Dù sao, khi bên cạnh không có người khiến mình vướng bận, động thủ mới không có gì phải lo lắng.
May mắn là trong vòng năm năm đã dẹp yên mọi chuyện, hiện tại chỉ còn lão đối thủ cạnh tranh ác ý với tôi, công ty lại gặp vấn đề về dòng tiền.
Đau đầu chết mất.
Đang lúc suy nghĩ, ngoài cửa truyền đến tiếng động.
Sở Vân Diệp dẫn theo một cậu trai còn trẻ hơn cả cậu ấy bước vào.
Gân xanh trên trán tôi giật mạnh, đúng là trẻ thật, hai người đứng cạnh nhau, tràn đầy sức sống thanh xuân, trông thật xứng đôi.
Sở Vân Diệp nhìn tôi nói: "Đây là Quý Dương Dương, dạo này sẽ ở nhờ nhà chúng ta một thời gian."
Tôi đã gặp thằng nhóc này rồi, năm năm đưa Sở Vân Diệp ra nước ngoài, mọi động thái của cậu ấy tôi đều nắm rõ như lòng bàn tay, làm bài tập gì, kết bạn với ai, lăn lộn ở đâu, đánh nhau với ai, bị thương ra sao, tôi đều biết hết.
Chỉ là giờ tận mắt thấy thằng nhóc trẻ trung, sinh động hơn cả trong ảnh, trong lòng tôi vẫn khó chịu không thôi.
"Đây là cha nuôi của tôi." Sở Vân Diệp lại nói.
"Cha nuôi khỏe ạ." Quý Dương Dương ngoan ngoãn chào hỏi.
Ai là cha nuôi của mày?
"Ừ, ngoan." Tôi gắng gượng nở một nụ cười.
Nghiêng đầu nói với dì giúp việc: "Dọn dẹp phòng khách trên tầng ba cho cậu ấy ở."
"Vâng."
"Không cần đâu ạ," Sở Vân Diệp lập tức ngắt lời: "Cậu ấy ngủ phòng tôi."
Đệt mợ!! Bỗng dưng một bụng lửa giận.
Tối qua còn chăm sóc tôi chu đáo như vậy, tôi còn chưa được ngủ phòng cậu ấy lấy một đêm đấy.
Nhưng tôi cũng chẳng có tư cách nói gì thêm.
Không kìm được, tôi lạnh mặt bước ra cửa, lái xe thẳng đến công ty.
4
Vừa đến công ty đã nhận được tin tốt, nói rằng có đối tác mới để mắt đến năng lực cạnh tranh cốt lõi của sản phẩm công ty, nguyện ý xuất vốn giúp chúng tôi giải quyết khó khăn dòng tiền bị đứt đoạn hiện tại.
Trên đời này lại có chuyện tốt như vậy sao?
Thư ký đã chuẩn bị xong toàn bộ tài liệu của công ty đối tác đặt trước mặt tôi, tôi lật xem vài lần, vung bút ký ngay: "Gặp mặt! Ký hợp đồng!"
Khi thư ký chuẩn bị ra ngoài, tôi gọi lại: "Gọi Triệu Trợ vào đây."
Triệu Trợ là người do đại ca sắp xếp bên cạnh tôi, đi theo tôi hơn mười năm, trước kia toàn diện phụ trách mọi mặt sinh hoạt và an toàn đi lại của tôi, mấy năm nay thời thế đã yên ổn, thấy ông ấy cũng có tuổi rồi, nên bây giờ chỉ khi có chuyện khuất tất tôi mới gọi ông ấy, bình thường thì cho ông ấy làm một chức nhàn tản trong công ty.
"Chuyện hôm qua điều tra thế nào rồi?"
Triệu Trợ đặt một chiếc USB lên trước mặt tôi, "Video đã bị xóa ngay lập tức, nhưng đã điều tra ra người hạ thuốc, chỉ là khi lần theo dấu vết để điều tra kẻ đứng sau thì phát hiện hắn đã bỏ trốn."
"Chạy rồi?" Tôi nhướng mày.
"Không phải." Triệu Trợ nói, "Giống như có người hành động nhanh hơn chúng tôi một bước, khiến người đó trực tiếp biến mất khỏi thế gian vậy."
"Giết người diệt khẩu?" Tôi hỏi.
"Không giống." Triệu Trợ nói.
"Đã là thời đại này rồi, tôi ngược lại chưa từng nghe nói ở Kinh Hải còn có người nào có thể hô mưa gọi gió như vậy." Tôi cười.
Triệu Trợ nhìn tôi, muốn nói lại thôi, "Thiếu gia, cậu..."
Tôi tùy ý khoát tay, "Thôi, tôi biết rồi."
Kẻ đã hạ thuốc tôi, không cần điều tra tôi cũng đoán được là ai. Chỉ trách lúc trước tôi mềm lòng, không thể nhổ cỏ tận gốc, giờ tự mình chuốc lấy họa ngầm.
Tần gia và chúng tôi đối đầu mấy chục năm trời, từ thời anh cả tôi đối đầu với Tần lão gia tử, đến giờ tôi đối đầu với con trai ông ta, Tần Cừu.
Chỉ vì miếng đất dự án của chính phủ ở phía tây thành phố, mà đôi bên tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán. Có điều tôi không ngờ Tần Cừu lại dùng những thủ đoạn bẩn thỉu đến vậy, ngay cả hạ thuốc cũng nghĩ ra được. Dù có chụp được cảnh tôi say xỉn mất mặt ở bữa tiệc, thì loại chuyện đó cũng chỉ gây ảnh hưởng tiêu cực đến công ty, chứ không đến mức khó giải quyết.
Người hạ thuốc đã chết thì coi như không có chứng cứ đối chất, ngoài mặt tôi không làm gì được Tần gia, nhưng những gì chúng anh ta nợ tôi, tôi sẽ từng chút từng chút đòi lại.
Buổi tối về đến nhà, Alaska đột nhiên xông tới nhào vào người tôi, tôi xoa đầu nó, tránh cái lưỡi ướt dính của nó.
Liếc mắt nhìn quanh phòng, tôi nghiêng đầu hỏi: "Sở Vân Diệp đâu?"
Quản gia nhanh chóng bước tới: "Thiếu gia hình như đang chơi với bạn trong phòng."
Tôi bỏ tôi chó lại, xông thẳng lên lầu, vừa đến cửa đã nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng ngủ của Sở Vân Diệp.
Vừa nghe tiếng động đó là biết đang làm gì.
"Nhẹ thôi mà ~"
"Ấy da, rốt cuộc anh có biết làm không đấy? Lát nữa có người nghe thấy thì..."
Giọng của Quý Dương Dương vốn dĩ mềm mại, khi lâm vào tình ái lại càng thêm quyến rũ, nghe qua cánh cửa lại càng trở nên mơ hồ.
Nắm đấm tôi siết chặt suýt chút nữa đã vung ra, nhưng rồi lại dừng lại, nghiến răng nghiến lợi quay về phòng mình.
Mẹ kiếp, đồ chó ngu xuẩn, mình thì hăng say gặm người khác, còn dám quản tôi ngủ với ai chưa hả?
Mang theo lửa giận đi ngủ, nửa đêm luôn cảm thấy phía sau cấn khó chịu, còn có một cái lưỡi lớn liếm tới liếm lui trên người tôi.
Tôi tưởng Alaska chạy lên lầu, mơ màng dùng tay đẩy đầu nó ra.
"Đừng liếm nữa, xuống mau!"
Con chó kia căn bản không hiểu tiếng người, trực tiếp liếm lên môi tôi.
Tôi giật mình kinh hãi, mở bừng mắt, đối diện với ánh mắt như hổ rình mồi của Sở Vân Diệp.
Đầu óc tôi nhất thời trống rỗng, tạo cơ hội cho cậu ấy thừa cơ tiến công.
Tôi bị cậu ấy hôn đến thở dốc, người nóng bừng.
"Năm năm rồi chưa từng hôn ai sao?"
Không nói thì thôi, vừa nói tôi lại nhớ đến chuyện của cậu ấy.
Tôi vung tay tát thẳng vào mặt cậu ấy: "Cút xuống cho tôi."
Sở Vân Diệp nhíu mày, cố nén lửa giận, vẫn ngồi trên người tôi: "Anh nổi điên cái gì?"
"Tôi thích thế đấy, được không?" Tôi bực bội nói.
"Mồm miệng cứng rắn quá coi chừng ăn đòn vào mông đấy." Sở Vân Diệp cảnh cáo.