8

Tần gia vì Tần Cừu bị thương mà rút khỏi cuộc cạnh tranh khu đất phía tây thành phố.

Tôi thu thập xong tất cả tài liệu, chuẩn bị giao lại cho Sở Vân Diệp xử lý thì không ngờ, không ngờ... cậu ấy bỏ trốn!!!

Tôi gần như mất nửa phút mới bật cười vì tức giận.

Kinh Hải đột nhiên không thấy bóng dáng người này, đội bảo tiêu ở nước ngoài cũng nói thiếu gia không về trường.

Tôi tức đến phát điên.

Sau đó tôi ép hỏi Quý Dương Dương, cậu ta cũng nhất quyết không nói.

"Không nói đúng không? Vậy thì chuyện của các cậu ở nhà tôi đừng hòng tôi giúp giấu giếm." Tôi uy hiếp.

Quý Dương Dương có một bạn trai ở trong nước, vì bị gia đình ngăn cấm nên hai người mới chia tay.

Lần này biết Sở Vân Diệp về, Quý Dương Dương lén lút đi theo về, cầu xin cậu ấy giúp đỡ để người nhà không phát hiện, tiện thể đưa bạn trai của cậu ta đến gặp mặt để vơi bớt nỗi nhớ.

Khi người mình để ý bị uy hiếp, người ta sẽ thỏa hiệp. Quý Dương Dương nghĩ ngợi hồi lâu mới nói thật rằng cậu ta cũng không chắc Sở Vân Diệp đi đâu, nhưng có lẽ là đến Queenstown.

"Tại sao?" Tôi hỏi.

Quý Dương Dương nhìn tôi nói: "Sở Vân Diệp nói trước đây anh từng nói muốn đến cầu Kawarau ở thành phố mạo hiểm nhảy xuống. Cậu ấy nói vốn dĩ năm mười tám tuổi có thể cùng anh đi, nhưng không ngờ anh lại trực tiếp đưa cậu ấy ra nước ngoài..."

Im lặng một hồi, tôi nói lời cảm ơn.

Vừa hay Triệu Trợ cũng tốn công sức tra ra được địa chỉ và hành tung của cậu ấy, tôi trực tiếp bay đến New Zealand bắt người.

Không nghe lời thì dùng thắt lưng trói lại, đánh cho một bạt tai là ngoan ngoãn ngay.

9

Khoảnh khắc cửa mở ra, đối phương rõ ràng khựng lại một chút.

Trong phòng không bật đèn, tôi ngồi trên sofa chậm rãi hút một điếu thuốc, tuy không có động tác gì lớn, nhưng cái mũi chó của thằng nhóc kia chắc ngửi được mùi rồi.

Cậu ấy vô thức lùi lại một bước, tay nắm lấy mép cửa.

Tôi nhả một ngụm khói, giọng điệu bình tĩnh: "Cậu dám bước ra khỏi cửa, tôi sẽ không bao giờ đến tìm cậu nữa."

Đối phương rõ ràng đứng im.

"Còn không mau cút lại đây cho tôi?" Tôi nghiêng đầu nhìn.

Sở Vân Diệp do dự hai giây, mới đóng cửa lại, lập tức đi về phía tôi.

Tôi đứng dậy, nghiêng đầu về phía cậu ấy: "Phòng ngươi."

Sở Vân Diệp dẫn tôi vào phòng cậu ấy.

Vừa đẩy cửa, tôi liền đẩy mạnh cậu ấy một cái, cậu ấy không kịp phòng bị, trượt chân ngã xuống giường, tôi thừa thế nhảy lên ngồi trên eo cậu ấy.

Đèn trong phòng vẫn chưa bật, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, có thể thấy rõ mặt cậu ấy.

Tuấn lãng phi phàm, cốt tướng hơn người.

Chỉ ỷ vào mình có khuôn mặt tuấn tú như vậy mà đối với tôi làm xằng làm bậy, khiến tâm trí tôi chỉ nghĩ đến cậu ấy.

"Giỏi thật, gặp cha cũng không thèm gọi." Tôi cười khẩy.

Yết hầu Sở Vân Diệp khẽ động, gọi một tiếng: "Cha nuôi."

"Đây là lúc gọi cha nuôi sao?" Tôi vỗ mạnh vào tay cậu ấy đang đặt trên eo tôi.

Sở Vân Diệp lẩm bẩm trong miệng: "Anh nóng quá."

Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười như có như không: "Đương nhiên, dạo này bận trước bận sau tìm cậu, tôi sắp bị cảm sốt chết rồi."

"Cha nuôi..."

"Đừng có làm nũng." Tôi rút thắt lưng, nâng cằm cậu ấy lên.

"Chạy tiếp đi chứ."

Sở Vân Diệp lần theo thắt lưng nắm lấy tay tôi, giọng điệu đầy ấm ức: "Tôi sai rồi."

"Chạy cái gì cơ?" Tôi dùng thắt lưng gõ gõ vào ngực cậu ấy.

Sở Vân Diệp im lặng.

Tôi giơ tay quất cậu ấy một cái.

Cậu ấy lập tức rít lên, mắt không rời khỏi chiếc thắt lưng trong tay tôi, thằng nhãi này, còn thấy thích thú nữa chứ?

"Cha nuôi, anh mắng tôi vài câu đi." Sở Vân Diệp nhìn chằm chằm tôi.

"Không được, lát nữa cậu lại thấy vui, chuyện của chúng ta còn chưa xong đâu." Tôi cúi xuống, chống hai tay bên tai cậu ấy.

"Tôi hỏi cậu đó, chạy cái gì?"

Sở Vân Diệp do dự hồi lâu mới quay mặt đi, mang theo giọng nghẹn ngào nói: "Anh không cần tôi nữa."

Tôi ngẩn người, khoan đã, chuyện này là khi nào? Sao tôi không biết gì hết vậy?

Một bạt tai giáng xuống miệng cậu ấy: "Nói cho rõ ràng."

Cậu ấy trực tiếp nắm lấy cổ tay tôi, thuận thế liếm lòng bàn tay tôi: "Chỗ đóng vảy còn đau không?"

Mẹ cậu ấy, tôi thật sự tức đến bật cười.

"Bớt giở trò này đi." Năm ngón tay xuyên qua tóc cậu ấy, hung hăng túm lấy tóc cậu ấy, ép cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi.

Sở Vân Diệp nhìn chằm chằm tôi, rồi lại né tránh ánh mắt, mở miệng mang theo chút ủy khuất.

"Anh xử lý xong hết cổ phần gia nghiệp của cha tôi rồi định vứt cho tôi."

"Cái gì mà vứt? Đây vốn là giang sơn của Sở gia các cậu, tôi cho ngươi tiếp quản còn sai chắc?" Tôi không hiểu.

"Dù sao anh cũng định không cần tôi nữa." Sở Vân Diệp quay mặt đi: "Anh đem hết những thứ đó vứt cho tôi, là muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi."

“Anh muốn dứt áo với tôi!"

"Ai nói?" Tôi bật cười vì cái suy nghĩ này của cậu ấy.

Sở Vân Diệp không nói gì.

Tôi dùng hai tay ôm lấy mặt cậu ấy, xoay cho cậu ấy đối diện với tôi, tôi cười, ghé sát vào môi cậu ấy tiếp tục hỏi: "Ai nói thế?"

Môi chạm môi nói chuyện, Sở Vân Diệp bị tôi trêu chọc có chút bực bội lại có chút ý loạn tình mê, hai tay sờ soạng trước ngực tôi, cảm thấy vẫn chưa đủ, giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng bị tôi ngồi chặt cứng nên không nhúc nhích được.

Cuối cùng chỉ có thể buông xuôi: "Tôi đoán, anh nghĩ như vậy mà, năm năm trước cũng thế, anh không muốn có quan hệ gì với tôi, liền ngay đêm đó đóng gói tôi rồi tống ra nước ngoài, bây giờ cũng vậy, đem gia nghiệp bố tôi để lại ném cho tôi, có phải anh muốn một mình vui vẻ bỏ đi không?"

"Tôi có thể đi đâu chứ? Không có Sở gia các cậu, tôi đi đâu mà vui vẻ được?"

Sở Vân Diệp lại im lặng.

Ngón tay vô tình chạm vào nước mắt trên mặt cậu ấy, tôi giật mình, có chút không biết làm sao: "Thế này cũng làm cậu khóc được à?"

Sở Vân Diệp tủi thân quá rõ ràng, dù không bật đèn, tôi cũng cảm thấy cậu ấy giờ phút này đang rất ưu sầu.

Khuôn mặt này rõ ràng sinh ra là để người khác đau lòng, sao tự mình lại khóc thế này?

Tôi thầm cười.

Trực tiếp túm lấy vạt áo, kéo từ dưới lên, vừa cởi vừa hỏi: "Những gì tôi dạy cậu, cậu nhớ hết chưa?"

Sở Vân Diệp ngẩn người, đáp: "Những gì anh dạy, tôi đều nhớ."

"Nhớ?" Tôi hừ lạnh một tiếng, "Tôi thấy chưa chắc."

Hàng mi dài của Sở Vân Diệp khẽ run, mấp máy môi, nhỏ giọng lặp lại: "Tôi đều nhớ."

"Vậy tôi dạy ngươi phải đối xử với người mình thích như thế nào?" Tôi hỏi.

Sở Vân Diệp ngây người nhìn chằm chằm vào người tôi, tôi vỗ một cái cậu ấy mới hoàn hồn, đáp: "Thích thì đuổi."

"Đuổi không được thì sao?" Tôi hỏi, tiện tay cởi khóa thắt lưng.

Yết hầu Sở Vân Diệp khẽ động, hai mắt nhìn chằm chằm vào tay tôi, đáp: "Đuổi không được thì tiếp tục đuổi."

"Vậy mà vẫn không đuổi được?" Tôi vòng tay qua cổ cậu ấy cười.

Sở Vân Diệp bị tôi kích đến không chịu nổi, lập tức lật người, đè tôi xuống dưới thân.

Môi chạm môi, lưỡi quấn lưỡi.

Giọng khàn đặc, ngữ khí hung ác: "Đuổi vẫn không được thì đánh gãy chân hắn!"

Tôi vò mái tóc rối bù của cậu ấy, cười nói: "Chẳng phải đều nhớ cả rồi sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play