Để bày tỏ lòng thành kính đối với Phong Đô Đại Đế, Sở Linh Diễm lại móc ra ba nén hương, đốt lên rồi cung kính cắm vào lư hương. Nhưng vừa mới buông tay, hương liền tắt.
Lan Nhân từ bên cạnh lạnh lùng nói: “Có lẽ bức họa cậu vẽ cho ngài ấy không đủ hung ác, nên lão nhân gia ngài không vui.”
Sở Linh Diễm lắc đầu, nói: “Không thể nào, lão nhân gia ngài ấy là vị thần tiên khoan dung độ lượng nhất trên thế gian này, chắc chắn sẽ không vì tôi vẽ ngài ấy quá mức oai phong lẫm liệt mà đi so đo với một tiểu nhân vật như tôi đâu.”
Lan Nhân giật giật khóe miệng, nói: “Cậu cũng thật biết nịnh nọt đấy.” Hơn nữa, còn biết mở mắt nói láo. Đâu phải là oai phong lẫm liệt gì, xấu đến mức không nỡ nhìn thẳng thì còn tạm được.
Sở Linh Diễm miệng lẩm bẩm: “Không nên nha, hương trên bàn thờ tắt, đây chính là dấu hiệu cái chết đã đến gần. Không được, tôi phải tự tính cho mình một quẻ.”
Lan Nhân ở bên cạnh lặng lẽ quan sát, Sở Linh Diễm móc ra năm đồng xu, rồi ra vẻ ta đây mà gieo một quẻ trên bàn thờ.
Quẻ tượng vừa hiện ra, Sở Linh Diễm lập tức chau mày, bấm đốt ngón tay tính toán, sắc mặt đại biến, nói: “Không ổn rồi, tôi phải ra ngoài tránh đầu sóng ngọn gió trước đã, có kẻ muốn lấy mạng chó của tôi, ngay trong đêm nay!” Nói xong, hắn lập tức móc điện thoại di động ra, tìm một số điện thoại rồi gọi đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play